Cam Lộ kinh ngạc nhìn Trần Khánh, tựa như không thể tin được lời nói như vậy lại rơi ra từ trong miệng một vị bác sĩ trung y. Bà thảng thốt hỏi: "Vì sao? Không phải học trung y chính là để trị bệnh cứu người sao?"
Trần Khánh thở ra một hơi: "Cháu rất khâm phục phẩm cách của dì, nhưng dì làm như vậy có từng nghĩ tới hậu quả hay không? Nếu vừa nãy, dì không thành công ngăn cản những người nọ, để bệnh nhân này bị bác sĩ nâng lên cáng, khiến cho khí huyết đánh sâu vào, làm tổn thương tới ngũ tạng lục phủ của ông ấy. Tới khi đến bệnh viện kiểm tra ra nội thương, một khi người nhà bệnh nhân nọ phân không rõ phải trái trắng đen, họ chỉ cần tra ra chuyện người bệnh đã ngã sấp xuống còn bị dì lấy máu ở tay chân. Cháu hỏi dì, đến khi ấy, nếu bọn họ tìm tới tận nơi đòi dì bồi thường, thì biết làm sao bây giờ?"
"Ơ? Vì sao lại tới bắt tôi bồi thường chứ? Đây là Thập Tuyên lấy máu mà, rõ ràng là một thủ pháp dùng trong cấp cứu, sẽ không tạo thành bất cứ thương tổn gì cho người bệnh đâu."
Cam Lộ đã học tri thức trong trung y, và rõ ràng bà đã được dạy như vậy.
Thập Tuyên lấy máu là thủ pháp cấp cứu, căn bản không có tác dụng phụ.
Trần Khánh cười khổ nói: "Đúng, đây là Thập Tuyên lấy máu, dì hiểu, cháu cũng hiểu, nhưng mà bọn họ không hiểu!"
Đây chính là điểm bi ai của trung y.
Rất nhiều thủ pháp hữu hiệu, thậm chí là phương thuốc giá tương đối rẻ, đều bị những người có quyền phát ngôn gắn cho cái tên vô căn cứ là thổ phương thuốc, thổ biện pháp. (phương thuốc dân gian, cách trị bệnh của lang băm, hiểu theo nghĩa nặng nề và xấu hơn một chút)
Vốn dĩ, đây chính là tri thức mà mỗi một người dân đều biết tới và nắm giữ, nhưng từ sau khi được gắn cho ba chữ "Thổ phương thuốc" kia, bỗng nhiên lại mang tới cho người khác một thứ cảm giác rằng, những thủ đoạn trị liệu kia đều là đồ lạc hậu, mê tín, thậm chí là vô dụng.
Tựa như lấy máu ở huyệt Thiếu Thương giúp hạ sốt chẳng hạn, đây chính là thổ phương thuốc tiêu chuẩn.
Rất nhiều ông bà của thế hệ trước đều biết tới biện pháp này.
Còn cả đánh gió (cạo gió) nữa. Ngày trước kia, mỗi khi đứa nhỏ ở nông thôn phát sốt, người cao tuổi trong nhà đều sẽ đánh gió sau lưng cho nó, chờ sau khi làn da bị cọ xát tới đỏ bừng lên, nhiệt độ cũng giảm xuống rồi.
Rõ ràng là những biện pháp rất hữu dụng, nhưng không biết vì sao, càng không sao hiểu nổi, lại bỗng dưng biến mất cả rồi.
Thế cho nên, ở thời hiện đại, khi có bác sĩ trung y nào đó tái hiện những thủ pháp đơn giản này, gần như không một ai có thể hiểu được tác dụng của nó là gì, ngược lại, bọn họ cảm thấy bản thân đã rơi vào trạng thái mơ hồ, không hiểu chuyện gì đã xong rồi.
Tựa như câu nói "Phương thuốc cổ truyền chữa trị bệnh nặng" kia, năm chữ ấy trực tiếp làm cho không ít người cảm thấy, có vẻ như những bác sĩ trung y đều giống với đám lang trung giang hồ, chữa bệnh đều dựa vào may mắn, tựa như mèo mù vớ phải chuột chết vậy.
"Bọn họ không hiểu, chúng ta có thể giải thích mà!" Cam Lộ nói.
"Dì, rất ít người có thể sảng khoái đứng ra làm theo lý lẽ, không giúp người thân. Cháu chỉ nói đơn giản thế này, khi một người con trai nhìn thấy lão ba nhà mình phải vào bệnh viện, tay chân còn bị người khác chọc lung tung lấy máu, chuyện đầu tiên người ấy sẽ làm, tuyệt đối không phải tới nghe dì giảng tri thức trung y. Hay nói cách khác, vào thời điểm ấy, kể cả dì nói đúng cũng thành sai lầm." Trần Khánh nói.
"Sai thì sai đi, nhưng ít nhất tôi cũng cứu được một người rồi." Cam Lộ cảm thấy, cứu người mới chính là ý nghĩa chân chính sau khi bà học được trung y.
"Vậy nếu mọi chuyện không dừng lại ở đó thì sao? Nếu anh ta tiếp tục tới cơ quan của dì làm loạn lên thì sao? Người ta nói dì dùng kim châm, làm hại tới ba của anh ta rồi, lúc ấy, dì sẽ làm sao bây giờ? Dì, đừng có ý định đi khiêu chiến nhân tính. Cháu chỉ muốn dì hiểu rằng, cứu sống và chăm sóc người bệnh phải có giá trị nhất định!" Trần Khánh tiếp tục khuyên nhủ.
Từ hành vi bất chấp hậu quả cũng muốn cứu sống người bệnh của dì lao công trước mắt, Trần Khánh đã nhìn ra tâm địa của dì ấy thực thiện lương.
Nhưng người thiện lương lại vĩnh viễn không thể tưởng tượng ra trong lòng người xấu có bao nhiêu ác độc!
Có vẻ như chuyện mà dì ấy gặp phải với hai cha con nhà kia không đến mức tồi tệ như những gì Trần Khánh nói, nhưng lần sau thì sao? Rồi còn lần sau nữa thì sao?
Trần Khánh tin tưởng với phẩm cách của dì lao công này, một khi bà gặp phải loại chuyện tương tự, bà ấy cũng nhất định sẽ lựa chọn cứu người.
Nhưng… nếu bà ấy thực sự cứu người nhưng lại vô tình phá hủy cuộc sống của chính bản thân mình thì sao?
Chẳng phải là làm người tốt nhưng không nhận được kết quả tốt sao?
"Nhóc con, không phải vừa nãy cháu cũng cứu người không công đó sao? Lại nói, vừa rồi, dì có thấy cháu châm huyệt Dũng Tuyền và huyệt Hoàn Cốt. Vậy vì sao sau khi cháu châm xong hai huyệt vị này, ông ấy lại lập tức tỉnh lại rồi?" Cam Lộ cười nói.
Trần Khánh dở khóc dở cười.
Cháu làm như vậy, không phải để “chùi mông” (là xử lý hậu quả nha) cho dì hay sao?
Nếu thật sự để người của bệnh viện đưa lão giả đang hôn mê đó rời đi, thì hoàn cảnh lúc ấy tuyệt đối là bùn rơi vào đũng quần, không phải cứt cũng là phân.
Dì thì hay rồi, vào thời khắc đó, dì vẫn còn tâm trạng trao đổi y thuật với cháu cơ mà?
"Huyệt Dũng Tuyền là phương pháp cấp cứu dùng sau khi đã áp dụng phương thức Thập Tuyên lấy máu, nhưng người bệnh vẫn chưa tỉnh lại. Về phần huyệt Hoàn Cốt, đó là huyệt vị Điều Thần. Tại lúc ấy, cháu phát hiện khí huyết trong cơ thể lão giả nọ vẫn đang hỗn loạn, nên mới dùng châm thứ Điều Thần cho ông ấy, khiến cho thân thể ông ấy nhanh chóng khống chế được khí huyết. Làm như vậy, ông ấy có thể nhanh chóng đứng lên hơn." Trần Khánh nói xong, vừa nhìn thấy Cam Lộ bày ra dáng vẻ tiếp thu học tập, lập tức bồi thêm một câu: "Dì biết là được, đừng có dùng loạn nha!"
Sở dĩ Trần Khánh có thể sử dụng huyệt Hoàn Cốt Điều Thần cho Lý Đại Hùng nhanh như vậy, là vì hắn có kỹ năng bị động gia trì.
Người bình thường dùng huyệt vị này sẽ không đạt tới hiệu quả như vậy, nhất là người tự học trung y mà không có sư thừa như Cam Lộ.