Lý Đại Hùng có chút mơ hồ, nhưng muốn nói tới chỗ nào không thoải mái, thì có vẻ như là ở phần cổ.
Ông ấy vẫn còn nhớ, sau khi mình vừa làm xong mấy động tác lên xà cả đằng trước cũng như đằng sau, rồi bắt đầu chuyển qua động tác treo ngược mình trên xà đơn, cũng không biết sau đó như thế nào, đột nhiên trước mắt tối sầm.
Trí nhớ đến đây là kết thúc, chuyện còn lại ông ấy không còn nhớ được nữa.
"Chính là phần cổ này, tê ~~ đau quá..." Lý Đại Hùng nói xong, lại theo bản năng đang định đứng dậy.
Trần Khánh nhìn thấy, lập tức đặt tay lên ngực ông ấy: "Ông ơi, cứ từ từ trước đã, ông cảm thấy không thoải mái ở phần cổ hả?"
Lý Đại Hùng gật gật đầu, rồi không đợi ông ấy nói chuyện thêm, đột nhiên Trần Khánh đâm tới một châm ở sau gáy, tiếp đó còn cầm tay ông ấy lên, lại châm thêm một cái ở lòng bàn tay.
Trần Khánh niệp vài lần, lại mở miệng hỏi: "Hiện tại thì sao ạ?"
Lý Đại Hùng thử xoay xoay cổ. Ai? Cảm giác đau đớn đã bớt đi rất nhiều rồi.
"Không còn đau như vừa rồi nữa." Lý Đại Hùng nói.
Những người chung quanh vừa nghe xong câu này, ánh mắt nhìn về phía Trần Khánh lập tức trở nên khác biệt.
Vừa rồi đã có người nhìn thấy tình cảnh Lý Đại Hùng bị rơi từ trên xà đơn xuống, phần cổ của ông ấy còn đập xuống đất.
Vậy mà thương tích ở loại trình độ này, chỉ cần châm hai cái đã có hiệu quả ngay sao?
Bao Lập Anh đang đứng một bên cũng cau mày nhìn về phía Trần Khánh, không biết trong đầu gã đang suy nghĩ cái gì.
"Ừm, về sau khi ông vận động nên cố gắng lựa chọn loại hình thích hợp với bản thân một chút, nhất là không thể làm loại động tác chúc đầu xuống dưới quá lâu. Nó rất nguy hiểm. Được rồi, ông đã không có việc gì rồi, hiện tại ông có thể đứng lên hoạt động bình thường." Trần Khánh quan sát thời gian một chút, đồng thời cũng nhân cơ hội nói chuyện phiếm này để bắt mạch một phen.
Sau khi hắn phát hiện khí huyết trong cơ thể Lý Đại Hùng đã vững vàng trở lại, mới nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai ông ấy, ra hiệu cho đối phương có thể đứng dậy được rồi.
Tới lúc này, trong lòng Lý Đại Hùng vẫn còn rất sợ hãi, ông ấy quan sát thấy dáng vẻ của Trần Khánh rất giống bác sĩ, vội vàng đứng dậy nói lời cảm tạ: "Cám ơn cậu bác sĩ."
Trần Khánh chỉ chỉ Cam Lộ: "Người mà ông cần phải cảm ơn không phải cháu đâu, mà là dì này cơ."
Lý Đại Hùng lập tức đánh giá Cam Lộ một chút, lại hỏi: "Là bà ấy đã cứu tôi sao?"
Trần Khánh gật gật đầu, đang lúc hắn muốn nói chuyện, đột nhiên một người đàn ông chừng hơn ba mươi tuổi, lập tức chạy từ xa tới đám đông xung quanh. Gã vừa nhìn thấy Lý Đại Hùng đang từ từ đứng dậy khỏi mặt đất, còn mấy vị bác sĩ y tá kia lại đứng một bên quan sát, lập tức nói: "Bác sĩ, mấy người còn đứng bên cạnh làm gì chứ? Trên tay chân của ba ba tôi đều là máu, sau mấy người không nhanh đưa ba ba tôi đến bệnh viện đi?"
Bao Lập Anh hừ lạnh một tiếng: "Vậy anh phải hỏi cậu ta kìa, là cậu ta ngăn cản không cho chúng tôi đưa người đi, anh cáu với chúng tôi làm gì?"
Lý Đại Hùng, con trai của Lý Vũ Huy, lập tức hướng vẻ mặt tức giận nhìn về phía Trần Khánh, sẵng giọng hỏi: "Cậu có ý gì hả?"
Phạm Tổ Nhân thấy vậy, vội vàng giải thích: "Vũ Huy, đừng như vậy, là chàng trai này và bà ấy đã cứu được cha của cháu đó. Cháu hiểu lầm rồi."
Lý Đại Hùng cũng phụ họa: "Đúng vậy, vừa rồi, sau khi chàng trai này châm cho ba hai cái, phần cổ của ba cũng đỡ đau hơn."
Lý Vũ Huy nhíu mày nói: "Nhưng muốn cứu chữa thế nào cũng không thể ngăn cản bác sĩ, không cho người ta đưa ba vào bệnh viện được."
Trần Khánh lập tức vòng tay xin lỗi: "Ngượng ngùng, là chúng tôi không đúng, anh mau đưa ba anh vào bệnh viện đi."
Trần Khánh vừa nói như vậy, Lý Vũ Huy có giận cũng không tìm được chỗ xả, chỉ có thể bỏ qua chuyện này, nhưng Bao Lập Anh đang đứng một bên lại cảm thấy buồn bực.
Gã cứ còn cho rằng Trần Khánh sẽ giải thích một chút cùng người nhà bệnh nhân về thủ pháp cấp cứu của trung y chứ? Không nghĩ tới … hắn không nói hai lời đã dứt khoát bày tỏ lòng áy náy, giống như căn bản không hề muốn “Tranh công” hay ít nhất là có ý định nói ra tình huống vừa rồi với người nhà bệnh nhân nọ.
"Ba ba, đi mau, để con đưa ba đi bệnh viện." Lý Vũ Huy nói.
"Không cần đi, chàng trai này đã nói không cần đi rồi mà. Ba không sao cả." Lý Đại Hùng có chút mâu thuẫn với chuyện đi bệnh viện, nếu đã nói không cần, ông ấy tuyệt đối không muốn đi.
"Như vậy sao được? Mà dù ba thực sự không có chuyện gì cũng phải đi kiểm tra một phen, lỡ như có nội thương thì sao? Nếu ba không kiểm tra, để tình trạng kéo dài lâu thành bệnh nặng thì con biết phải làm sao bây giờ? Đi, chúng ta đi một chút thôi." Lý Vũ Huy nói.
Lý Đại Hùng không lay chuyển được Lý Vũ Huy, cuối cùng dưới quá trình lôi lôi kéo kéo của con trai, ông ấy đành phải không tình nguyện mà nằm lên cáng.
Bao Lập Anh thấy vậy cũng không tiếp tục nói gì thêm, thậm chí trước khi xe cấp cứu rời đi, gã cũng không tiếp tục lý luận cùng Trần Khánh thêm một câu nào nữa, cứ coi như xe cứu thương của bọn họ lên đường làm nhiệm vụ, tình cờ gặp được một người kỳ quái hơi bị nhiều chuyện đi.
Người nọ không đáng để gã cứ bận tâm so đo mãi.
Lại nói, chính chủ người ta còn không truy cứu trách nhiệm của Trần Khánh, gã chỉ là một vị bác sĩ, làm tròn bổn phận là được, tham gia vào cùng để làm gì?
Đợi cho xe cứu thương rời đi, đám người vây xem cũng thưa thớt dần.
Cam Lộ nhặt ki hốt rác và cái chổi lên, mỉm cười nhìn Trần Khánh: "Chàng trai, chắc cậu là bác sĩ trung y của Hán Y Đường hả?"
Trần Khánh ngạc nhiên hỏi: "Dì đã đi qua chỗ cháu làm việc rồi?"
Cam Lộ gật gật đầu: "Là thời còn trẻ, dì mắc bệnh lao phổi, cũng may có bác sĩ Triệu của Hán Y Đường các cháu chữa khỏi cho dì. Về sau này, dì bắt đầu tự học trung y, học cũng được mười mấy năm rồi, hiện tại đã có thể giúp người trong nhà xem chút bệnh, ha hả."
Dì ấy nở nụ cười có vẻ đùa cợt nhưng cũng thật tự tin.
Chỉ là bản thân Trần Khánh lại cười không nổi.
"Dì." Trần Khánh ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn quyết định nói ra.
"Làm sao vậy?" Cam Lộ thấy vẻ mặt Trần Khánh khá nghiêm túc, tựa như hắn có chuyện gì đó muốn nói với mình, lập tức nghi hoặc nhìn về phía hắn.
"Về sau, nếu dì gặp được loại chuyện này, đừng ra tay cứu giúp." Trần Khánh nói.