Huyệt Khí Hải có công hiệu ích khí trợ dương, dưới trạng thái cực độ thiếu dương của Trương Thư An, châm vào huyệt vị này sẽ có hiệu quả vô cùng không tồi.
Đương nhiên, trên cơ thể con người có rất nhiều huyệt vị có tác dụng ích khí trợ dương tương tự như vậy, và sở dĩ Trần Khánh lựa chọn huyệt vị này, là bởi vì huyệt Khí Hải và huyệt Huyết Hải cùng phối hợp với nhau có thể giúp hành khí hoạt huyết, thông kinh tán ứ.
(Hành khí hoạt huyết: thúc đẩy tuần hoàn máu và tiêu tán khí ứ trệ.
Thông kinh tán ứ: khơi thông kinh mạch, phá tan những phần tắc nghẽn)
Vài năm nay, tình trạng của Trương Thư An vẫn luôn không tốt, lại trải qua uống thuốc thời gian dài như vậy, kinh mạch đã sớm bị lấp kín không còn hình dáng vốn có nữa.
Dưới loại tình huống này, chỉ có thể khơi thông kinh mạch cho cậu ấy trước, sau đó mới có thể sử dụng thủ pháp nhiệt bổ.
Nếu không, trong cơ thể vẫn một mực hư nhược không thể bổ sung được, có làm gì cũng không mang lại ý nghĩa.
Ba huyệt vị còn lại, huyệt Tỳ Du có tác dụng củng cố cho tỳ và dạ dày, huyệt Tâm Du và huyệt Thần Môn lại mang tới hiệu quả điều tiết tâm thần.
Sau khi Trần Khánh châm mấy châm xuống, hắn bắt đầu lặng lẽ ngồi một bên chờ đợi.
Ở thời điểm châm thứ vào huyệt Tỳ Du và huyệt Tâm Du, hắn đã dùng tới Du Thứ trong quan châm.
Loại thủ pháp châm thứ này có thể chạy thẳng tới vị trí ổ bệnh, sử dụng nó vào lúc tạng phủ có bệnh sẽ mang tới hiệu quả rất tốt.
Ở những huyệt vị khác, hắn lần lượt dùng tới Kinh Thứ và Trực Châm Thứ (châm thẳng xuống, loại thủ pháp này dùng để điều trị hàn tà chứng tý).
Hiện giờ, Trần Khánh đã có thể thành thạo vận dụng các loại thủ pháp châm thứ để phối hợp trị liệu giữa các huyệt vị khác biệt cùng lúc với nhau.
Dù vậy, hắn cũng không có mười phần nắm chắc có thể làm cho Trương Thư An xuất hiện một chút thay đổi nào.
Theo thời gian trôi qua, Trương Hiền Lượng càng ngày càng trở nên khẩn trương. Gã cứ một mực nhìn vào những chiếc ngân châm đang được cắm trên người Trương Thư An, trong lòng không ngừng cổ vũ!
Tỉnh dậy đi!
Em nhất định phải tỉnh táo trở lại!
Những năm gần đây, tình huống của Trương Thư An càng ngày càng tồi tệ, dù vẫn một mực uống thuốc nhưng thời gian duy trì trạng thái tỉnh táo của cậu ấy lại dần dần bị rút ngắn lại.
Phần lớn thời gian đều rơi vào trạng thái đần độn.
Chỉ cần không đưa cậu ấy đến nơi có không gian bị bịt kín, hoặc là những nơi đông người trong thời gian quá dài, gần như cảm xúc của cậu ấy đều vô cùng ổn định.
Nhưng loại ổn định này lại không phải điều mà Trương Hiền Lượng muốn nhìn thấy.
Gã muốn nhìn thấy em trai của mình trở về như trước kia… Trở lại làm một cậu bé có chút hướng nội, rất thích cười, khi thì vui vẻ náo loại khi thì ngoan ngoãn lặng im, dáng vẻ đặc biệt đơn thuần.
Mà không phải như bây giờ, là một con rối gỗ chỉ biết nghe lời!
Người này không phải em trai của gã!
Em trai của gã là một con người còn sống rành rành ra đó cơ mà!
"Anh...Sao em lại... ở đây?"
Trong phút giây hoảng hốt, đột nhiên Trương Hiền Lượng nhìn thấy đôi mắt của Trương Thư An trước mặt mình khẽ xoay chuyển, ánh mắt kia không có đờ đẫn!
Trương Hiền Lượng xoa xoa hai mắt của mình, gã muốn xác định xem đây có phải ảo giác hay không.
Nhưng vào thời khắc này, nước mắt trên mặt gã đã tuôn xối xả, không ngừng lại được!
"Anh..." Trương Thư An không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Trương Hiền Lượng lập tức xông lên, dùng tốc độ cực nhanh mà nhẹ nhàng ôm lấy cổ Trương Thư An, há miệng gào khóc: "Bọn họ đều nói em đã không cứu được nữa rồi, nói em đã không cứu được nữa rồi... A ~~~~ "
"Anh, chẳng lẽ em lại không nghe lời?" Trương Thư An nhìn thấy dáng vẻ kích động của Trương Hiền Lượng, trong lòng cũng không khỏi có chút hoảng hốt.
Cậu ấy biết bản thân mình có bệnh, hơn nữa bệnh còn không nhẹ, thậm chí một khi căn bệnh này phát tác, cậu ấy còn có thể làm thương tổn tới người bên cạnh mình.
Mỗi lần tỉnh táo trở lại, nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của người nhà, cậu ấy đều vô cùng tự trách bản thân.
Kỳ thực, cậu ấy cũng muốn tự sát, làm như vậy bản thân không còn thống khổ, người nhà cũng không cần phải chịu tội thêm nữa.
Nhưng mà cậu ấy đã tự sát hai lần, vẫn chưa thể thành công!
"Không có, không có, em rất ngoan, rất nghe lời, em biểu hiện tốt lắm, thật sự!" Trương Hiền Lượng lập tức khống chế cảm xúc của bản thân.
Gã sợ lời nói và việc làm của mình sẽ quấy nhiễu đến Trương Thư An.
Trương Thư An nghe vậy, lập tức nhẹ lòng nở nụ cười.
Nụ cười nọ cực kỳ hồn nhiên, y hệt một đứa nhỏ, thậm chí dáng vẻ còn có chút ngốc nghếch!
Trần Khánh đứng một bên thấy tình cảnh này, mới bắt đầu rút ngân châm sau lưng Trương Thư An đi.
Vạn hạnh, tác dụng của Điều Thần còn mạnh hơn những gì hắn mong muốn rất nhiều.
Tuy rất có khả năng, loại trạng thái này không duy trì được bao lâu, nhưng dưới tình huống không uống thuốc, có thể làm được đến loại trình độ này, đã xem như tương đối không tồi.
Sau khi Trương Hiền Lượng nhìn thấy động tác của Trần Khánh, gã lập tức dịch người qua một bên để Trần Khánh tiện rút châm hơn, rồi vừa lau nước mắt, vừa mở miệng dò hỏi: "Bác sĩ Trần, có phải tình huống hiện tại của em trai tôi đã có chuyển biến tốt đẹp rồi hay không?"
Trần Khánh lắc đầu: "Tôi không dám nói là có chuyển biến tốt đẹp, nhưng một lần châm thứ đã cho thấy tác dụng, nghĩa là thủ đoạn trị liệu đúng đắn, nhưng hiện tại, có một chuyện vô cùng phiền toái mà tôi cần phải nói rõ với anh."
Trương Hiền Lượng lập tức hỏi: "Chuỵện phiền toái gì cơ?"
Trần Khánh nói: "Chính vì uống thuốc tây kéo dài, mới khiến cho bệnh trạng của cậu ấy vẫn luôn bị áp chế, làm cho bề ngoài, cậu ấy có vẻ giống một người bình thường, nhưng chờ sau khi hiệu quả của trôi qua, tình trạng của cậu ấy sẽ càng thêm bất ổn. Hiện tại, nếu để tôi trị liệu cho cậu ấy, tôi nhất định phải phán đoán xem trị liệu tới trình độ nào mới có thể khiến cho cậu ấy rời bỏ được thuốc tây, nhưng không làm nghiêm trọng thêm bệnh tình của cậu ấy. Một khi phán đoán sai lầm, hậu quả... cả tôi cũng không xác định được."