"Chỉ cần dựa vào điểm này, cũng có thể nhận xét được, cơ sở trung y của cậu ấy rát vững chắc, ít nhất cũng không kém tôi. Còn về trình độ châm thứ, theo tôi phỏng đoán, rất có khả năng ngay cả Triệu lão cũng không nhất định có thể mạnh hơn cậu ấy."
Sở Diêu Quyền sửng sốt thật rồi: "A! ?"
Nói đùa hả?
Người mà anh vừa nhắc tới chính là Triệu lão đó nha!
Ông ấy chính là trụ cột của Hán Y Đường, chừng hai mươi năm trước còn từng dẫn một nhóm các bác sĩ trung y của phủ Giang Hạ, đi Dự Châu cùng chung tay đối phó với căn bệnh truyền nhiễm kỳ quái ở nơi đó.
Còn nhớ căn bệnh truyền nhiễm ngày ấy quá mức kinh khủng, nó có tỉ lệ tử vong cao đến khiếp sợ cả nước, bao nhiêu bác sĩ cũng bó tay hết cách.
Về sau này, Sở Diêu Quyền từng nghe nói, một lần kia trung y đã làm ra cống hiến cực lớn, cứu sống sinh mệnh của vô số người, nhưng trên truyền thông lại gần như không đưa bất cứ một tin tức nào.
Sau khi Triệu Ninh Quân mang đội trở về, ông ấy cũng chỉ ở nhà nghỉ ngơi ba ngày, lại nhanh chóng vùi đầu vào công tác.
Tựa như căn bản là ông ấy không hề quan tâm xem rốt cuộc bản thân có lập công hay không, có nổi danh hay không, giống như một chuyến đi ấy chính là đi chợ, tiện tay cứu vài người, chỉ như thế mà thôi.
Nhưng đám người bọn họ đều hiểu được, trong số những vị bác sĩ trung y làm ra cống hiến cực lớn kia, tuyệt đối có mặt Triệu Ninh Quân.
Hiện tại, Phùng Chính Nguyên lại nói với Sở Diêu Quyền rằng, trên phương diện châm thứ, Triệu lão còn kém hơn Trần Khánh?
Có khôi hài hay không?
Triệu lão học y bao nhiêu năm, còn hắn học y bao nhiêu năm?
Không phải Sở Diêu Quyền xem thường Trần Khánh, chỉ là loại ngành nghề như trung y này là vậy, dù ngộ tính của ngươi mạnh hơn nữa, thiên phú cao hơn nữa, nhưng không có thời gian tích lũy, ngươi tuyệt đối không thể đột nhiên tăng mạnh chỉ trong vòng vài năm thời gian.
Trừ phi… nhóc con kia không phải người, mà là yêu nghiệt!
"Lão Phùng, tôi thừa nhận, đúng là trong toàn bộ những thủ pháp châm thứ, Thiêu Sơn Hỏa rất lợi hại, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là trên phương diện châm thứ, Trần Khánh mạnh hơn Triệu lão được. Từ khi nào mà cách đánh giá trình độ châm thứ của một người lại chỉ dựa trên tuyệt kỹ?" Sở Diêu Quyền nói.
Phùng Chính Nguyên gật gật đầu: "Có khả năng là cách tôi nói không đủ chặt chẽ cẩn thận, nhưng quả thật tôi cũng chưa từng nhìn thấy Triệu lão sử dụng loại thủ pháp châm thứ nào lợi hại… Đúng là nhận xét như vậy hơi có chút võ đoán."
Sở Diêu Quyền khôi phục lại bình tĩnh: "Lúc này mới đúng..."
Ừm?
Kỳ quái!
Từ khi nào bọn họ lại có thể lấy Trần Khánh ra để so sánh với Triệu lão rồi?
Sau đó, Sở Diêu Quyền cũng phát hiện được chi tiết nhỏ này.
Chuyện này cũng tương đương với tình huống lấy một người mới tập bóng rổ được chừng hai năm rưỡi, đi so sánh với siêu sao NBA.
Đương nhiên, tình huống của Trần Khánh còn khoa trương hơn ví dụ bên trên một chút.
"Được rồi, tôi nói vậy đủ rồi. Về thời gian tọa chẩn, anh tự tới bố trí đi nhé." Phùng Chính Nguyên nói.
Sở Diêu Quyền có chút dở khóc dở cười nhìn cuộc gọi bị ngắt trên màn hình chiếc điện thoại.
Hay thật!
Xem ra từ nay về sau bác sĩ chủ lực của phòng mạch số bốn phải thay đổi người rồi!
Sở Diêu Quyền biết, một vị bác sĩ trung y biết Thiêu Sơn Hỏa có giá trị tới mức nào, có thể nói rằng, không cần biết người nọ đi tới đâu, người khác cũng không thể bỏ qua sự tồn tại của họ được.
Bởi vì hiện tại chỉ cần một người nào đó sinh bệnh, thì đại đa số chứng bệnh mà họ mắc phải đều là chứng hư hàn. Trong khi đó, Thiêu Sơn Hỏa lại chuyên khắc chứng hư hàn.
Chỉ cần bác sĩ biết môn châm pháp này, không chẩn đoán bệnh sai, lại cộng thêm chứng bệnh của người kia không quá phức tạp, thì hiệu quả trị liệu tuyệt đối là dựng sào thấy bóng.
Có một vị bác sĩ như vậy ở đây, trong tương lai, ưu đãi mà người nọ mang tới cho Hán Y Đường là tuyệt đối khó có thể nói nên lời.
Rất nhanh, Sở Diêu Quyền đã chính thức định ra thời gian tọa chẩn của phòng mạch số bốn.
Lấy hai ngày làm một vòng, Trần Khánh làm cả ngày, còn ông ấy cùng với Phùng Chính Nguyên chia nhau mỗi người nửa ngày.
Sau khi Sở Diêu Quyền cân nhắc xong xuôi, ông ấy lập tức nói cho Trần Khánh nghe về cách phân chia này, chờ nhận được lời đồng ý của hắn, Sơ Diêu Quyền lại nhanh chóng báo cho y tá về chuyện thay đổi ca trực của phòng khám số bốn.
Y tá bên kia làm việc rất mau lẹ. Đến khi Sở Diêu Quyền nhận được thông tin tọa chẩn đã được đóng dấu từ bên kia, ông ấy cũng lập tức dán nó ở bên ngoài phòng mạch số bốn.
Bên trong phòng khám bệnh số bốn, sau khi Trần Khánh biết được cứ hai ngày một lần, hắn sẽ có nguyên một ngày để ngồi tọa chẩn, khỏi phải nói cũng biết trong lòng hắn đang vui sướng như mở hội rồi.
Tựa như hắn đã nhìn thấy vô số y điểm đang không ngừng vẫy tay với mình!
Mấy ngày kế tiếp, lịch trình của Trần Khánh trở nên kín mít, có vẻ như hắn đang tiến hành khổ tu, bởi vì nếu không phải hắn đang tọa chẩn, thì chính là đang học tập, và không cần biết là ai, chỉ cần đi vào Hán Y Đường, kiểu gì cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của Trần Khánh.
Đương nhiên những người cũ đã công tác tại Hán Y Đường này chừng một, hai chục năm rồi, đều sẽ không cảm thấy kỳ quái về chuyện này, dù sao lúc Trần Khánh còn nhỏ, hắn cũng từng làm y như vậy. Mỗi khi tan học làm xong bài tập, gần như hắn đều ngâm mình ở trong Hán Y Đường.
Nhưng những người mới đến Hán Y Đường này công tác được chừng vài năm, sẽ cảm thấy vô cùng kinh ngạc về hành vi của Trần Khánh.
Trong mắt bọn họ, hắn đã là con trai của ông chủ Hán Y Đường rồi, thì kể cả khi sau này hắn chẳng chịu làm gì, chỉ cần giữ chắc cái Hán Y Đường này trong tay là đủ, vốn chẳng cần phải lo nghĩ về cuộc sống ấm no … Không biết hắn liều mạng như vậy để làm gì?
Nhưng đương nhiên vẫn có người cực kỳ bội phục Trần Khánh.
Nói gì thì nói, hắn cũng là thanh niên mới hai mươi mấy tuổi, đang thời điểm thanh xuân phơi phới, lại có thể kiên nhẫn chịu đựng được tịch mịch, để mỗi ngày đều ngồi trong văn phòng đọc sách…
Coi công việc trở thành sở thích? Chuyện này thực là đáng sợ.
Cũng khó trách hắn vừa đảm nhiệm công tác, lại có thể tọa chẩn cùng những vị lão trung y kia.
Chỉ tính riêng phần định lực này thôi, cũng không phải người bình thường có thể so sánh được.