Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 129 - Chương 129 - Xem Ra, Vị Lão Trung Y Này Cũng Nhìn Nhầm Rồi!

Chương 129 - Xem Ra, Vị Lão Trung Y Này Cũng Nhìn Nhầm Rồi!
Chương 129 - Xem Ra, Vị Lão Trung Y Này Cũng Nhìn Nhầm Rồi!

Trần Khánh lần lượt xác minh những tin tức đã khai thác được từ ngũ tạng của ông ấy: "Có phải vào ban đêm cơn đau trên chân của chú sẽ dễ dàng tăng thêm, nhưng cũng vào lúc ấy, miệng chú rất khô muốn uống nước, chất lượng giấc ngủ đặc biệt kém hay không?"

Nghe đến đây, Lương Tùng đã cực kỳ tin tưởng Trần Khánh, gần như không nghi ngờ một chút nào nữa rồi: "Quá đúng, bác sĩ, rốt cuộc là tôi mắc bệnh gì vậy?"

Trần Khánh nói: "Chứng tý, làm huyết ứ, cản trở lưu thông."

Lương Tùng buồn bực nói: "Ách... Tôi nghe không hiểu."

Trần Khánh nhanh chóng rút châm lên: "Không có việc gì, chú không cần phải hiểu đâu. Nào, chú kéo áo lên, cháu sẽ châm cho chú hai châm."

Lương Tùng cũng không nói nhiều, cứ kéo áo lên theo lời Trần Khánh nói.

Phùng Chính Nguyên đang ngồi một bên lập tức hướng ánh mắt kỳ quái nhìn chăm chú vào Trần Khánh.

Vừa rồi cậu ấy đã dùng bao nhiêu thời gian để vấn chẩn?

Có đến hai phút không?

Thời gian ngắn như vậy, mà cậu ấy đã chẩn đoán bệnh của người ta là chứng tý, còn đưa ra phương án trị liệu luôn rồi?

Không thích hợp!

"Từ từ... Để tôi xem xem!" Ngay tại thời điểm Trần Khánh muốn hạ châm, Phùng Chính Nguyên lại lên tiếng ngăn hắn lại.

Trần Khánh thấy vậy, bàn tay cũng nhanh chóng buông châm xuống, rồi cùng Lương Tùng lập tức nhìn về phía Phùng Chính Nguyên.

Đây là tình huống gì?

Lương Tùng không rõ rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.

Chẳng lẽ … bác sĩ trẻ tuổi này xem bệnh có vấn đề?

Không đúng nha, rõ ràng những gì cậu ấy nói đều trùng khớp với tình huống ông ấy gặp phải mà?

Nhưng… vị bác sĩ này tuổi lớn hơn nữa, khẳng định là kinh nghiệm càng thêm phong phú hơn người trẻ tuổi này.

"Ngượng ngùng, anh có thể cho tôi bắt mạch một chút được không?" Phùng Chính Nguyên hỏi.

"Ách, được rồi." Lương Tùng không có từ chối.

Phùng Chính Nguyên đã được người bệnh đồng ý, ông ấy lập tức đưa tay đặt lên cổ tay của đối phương, rồi nói: "Anh há miệng ra, tôi muốn xem bựa lưỡi."

Vài phút sau, Phùng Chính Nguyên đã kết thúc quá trình mạch chẩn, lập tức nói: "Tôi muốn nhìn tình huống trên đùi anh một chút."

Lương Tùng tỏ ra rất phối hợp, nhanh chóng xắn ống quần lên, quả nhiên tình trạng của làn da kia giống hệt những gì Trần Khánh vừa nói.

Đúng là chứng tý!

Trần Khánh này chỉ dựa vào bắt mạch, lại có thể chính xác chẩn đoán ra chứng bệnh của người ta chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy?

Trong lòng Phùng Chính Nguyên cực kỳ rung động, nhưng trên mặt lại bình thản, không chút thay đổi.

"Thật có lỗi, xin mời tiếp tục đi!"

À?

Xem ra, vị lão trung y này cũng nhìn nhầm rồi!

Phỏng chừng vừa rồi ông ấy hoài nghi người trẻ tuổi này chẩn đoán bệnh không đúng, nhưng sau khi kiểm tra một phen, mới phát hiện là người trẻ tuổi này đúng.

Thực sự là Trường Giang sóng sau đè sóng trước mà!

Trần Khánh thấy Phùng Chính Nguyên nhận lỗi, cũng không nói thêm điều gì, vốn dĩ hắn không hề bực vì Phùng Chính Nguyên tỏ ra không tín nhiệm mình.

Trị liệu tiếp tục. Sau khi Trần Khánh lựa chọn xong huyệt vị, hắn bắt đầu hạ châm.

Về phần thủ pháp, đương nhiên là Thiêu Sơn Hỏa.

Dù sao đối với những chứng bệnh dạng tê dại, đau do nhiễm lạnh, hư hàn này, Thiêu Sơn Hỏa chính là tồn tại khắc tinh của chúng.

Dùng nó để trị liệu những chứng bệnh này, sẽ mang đến hiệu quả mạnh hơn không chỉ gấp đôi so với những thủ pháp châm thứ bình thường.

Nhưng ngay khi Trần Khánh vừa hạ châm Đắc Khí, còn chưa đến thời điểm hoàn tất một lần niệp chuyển đề sáp, Phùng Chính Nguyên vốn đã trở lại chỗ ngồi và ngồi xuống, lại trực tiếp “Đằng” một cái đứng lên ...

Phùng Chính Nguyên đã rời khỏi phòng mạch.

Ông ấy cho rằng bản thân đã không cần phải ... Tiếp tục ở lại nơi này nữa.

Tới tận lúc này, ông ấy cũng không biết rốt cuộc y thuật của Trần Khánh đã đạt đến trình độ nào, nhưng chỉ dựa vào thủ đoạn Thiêu Sơn Hỏa kia thôi, cũng đủ để ông ấy hiểu, bản lĩnh của mình không thể so sánh được với hắn!

Phùng Chính Nguyên cũng không đi tìm tòi nghiên cứu xem rốt cuộc Trần Khánh đã học được Thiêu Sơn Hỏa từ nơi đâu. Chuyện này vốn không liên quan đến ông ấy.

Dẫu sao đó cũng là bản lĩnh của người ta, kể cả ông ấy hỏi được cẩn thận tỉ mỉ thì sao chứ? Tới cuối cùng cũng có chuyển nó sang bản thân được đâu?

Hơn nữa, mục đích của ông ấy vốn là xác nhận xem Trần Khánh có đủ năng lực để tọa chẩn thời gian dài hơn hay không, nếu hiện tại đã xác định xong, những chuyện ngoài lề khác cũng không còn quan trọng nữa.

Sau khi Phùng Chính Nguyên rời khỏi phòng mạch, trên đường trở lại văn phòng, ông ấy nhanh chóng rút điện thoại di động ra, gọi cho Sở Diêu Quyền.

"Uy, lão Phùng, sao nhanh như vậy anh đã gọi điện thoại tới rồi? Không phải anh nói muốn đánh giá trình độ của Trần Khánh sao?" Sở Diêu Quyền nghi hoặc nói.

"Không cần đánh giá nữa rồi. Từ hôm nay trở đi, cậu ấy muốn tọa chẩn bao nhiêu thì cho cậu ấy tọa chẩn bấy nhiêu, trừ phi cậu ấy được điều đến phòng khám bệnh khác." Phùng Chính Nguyên nói.

"A? Tôi không có nghe nhầm chứ lão Phùng?" Sở Diêu Quyền có chút sửng sốt.

Phùng Chính Nguyên chính là một người tương đối nghiêm túc. Hai người bọn họ đã quen biết nhiều năm như vậy, nhưng Sở Diêu Quyền còn chưa từng nghe được từ trong miệng ông ấy một câu nói không đáng tin cậy nào.

Nhưng những lời vừa rồi lại làm Sở Diêu Quyền rất là kinh ngạc.

Vì nó hoàn toàn không giống phong cách nói chuyện của Phùng Chính Nguyên.

"Lão Phùng, không phải anh có nỗi ưu tư nào đó chứ? Tôi biết anh rất có trách nhiệm với người bệnh, nhưng mà… có nói thế nào chăng nữa, Trần Khánh cũng là con trai của ông chủ, dù sao cũng phải nể mặt người ta một chút. Nếu anh cảm thấy muốn giữ nguyên thời gian tọa chẩn của mình, thì thế này, tôi sẽ nhường cho cậu ấy thời gian tọa chẩn của tôi..."

Sở Diêu Quyền còn chưa dứt lời, Phùng Chính Nguyên đã trực tiếp nói trong điện thoại: "Cậu ấy biết Thiêu Sơn Hỏa."

"Tôi biết, nhưng kể cả anh cũng không thể..." Giây đầu tiên, vì quá bất ngờ nên Sở Diêu Quyền còn chưa nghe rõ lời nói của Phùng Chính Nguyên, nhưng không đến nửa giây sau, ông ấy đã phục hồi lại tinh thần, rồi vội vàng hỏi: "Anh vừa nói cái gì?"

Phùng Chính Nguyên giải thích: "Khi người bệnh đầu tiên bước vào phòng mạch, cậu ấy chỉ dựa vào bắt mạch, cũng có thể phán đoán ra chứng bệnh của đối phương, thậm chí còn có thể chính xác nêu rõ chừng vài ngày trước người bệnh từng xảy ra những vấn đề gì, trên người có tình huống nào đặc thù hay không. Tuy trong tứ chẩn, vọng, văn, vấn, thiết của trung y, thiết chẩn là thứ cơ sở nhất, nhưng có thể phát huy kỹ năng cơ sở ấy đến trình độ loại này, thì trong đời tôi chỉ gặp duy nhất một người, chính là Triệu lão."

Bình Luận (0)
Comment