"Cám ơn bác sĩ Sở." Trần Khánh cười nói.
Sở Diêu Quyền khoát tay: "Cảm ơn cái gì mà cảm ơn? Ta còn muốn cám ơn cháu đây này, để cho bộ xương già này của ta có thể nghỉ ngơi nhiều một chút, tuyệt đối là chuyện tốt đó!"
Đừng nghĩ rằng xem bệnh chỉ cần ngồi ở chỗ kia, động động đầu ngón tay, thoạt nhìn chẳng mệt mỏi chút nào.
Trên thực tế, người làm bác sĩ chẩn đoán bệnh cho người ta là chuyện vô cùng hao phí tâm thần.
Có một vài lão trung y khi bước vào tuổi xế chiều, dù có y thuật cao siêu, nhưng một ngày, lượng bệnh nhân bọn họ tiếp nhận chẩn đoán cũng không vượt quá con số năm.
Là vì sao?
Là bởi vì nếu nhận nhiều người hơn, tinh lực không đủ, rất dễ xuất hiện tình trạng chẩn đoán nhầm.
Mà đây là chuyện y đức của bọn họ tuyệt đối không cho phép.
Nhưng trong mắt nhiều người, loại hành vị này chính là bất cận nhân tình (không hợp tình người).
Rõ ràng y thuật của bọn họ cao siêu nhưng lại kiên quyết từ chối người bệnh ở ngoài cửa?
Chỉ có thể nói rằng, người hiểu sẽ hiểu, còn người đã không hiểu, có nói thêm nữa, người ta cũng không hiểu được.
Sau đó, hai người bọn họ nói chuyện phiếm hai câu, rồi người nào đi làm chuyện của người ấy.
Trần Khánh ăn xong cơm trưa, lại ở trong văn phòng bác sĩ, tiếp tục học tập《 Tân Giáp 》.
Mà một lát sau, đột nhiên Phùng Chính Nguyên đi tới văn phòng.
"Trần Khánh." Phùng Chính Nguyên hô một tiếng.
Trần Khánh ngẩng đầu, vừa gặp người đến là ông ấy, hắn lập tức đứng dậy đáp: "Bác sĩ Phùng."
"Hãy đi theo ta." Phùng Chính Nguyên nói.
"Vâng." Trần Khánh buông sách, nhanh chóng đi theo Phùng Chính Nguyên rời khỏi văn phòng. Chỉ chốc lát sau, hai người bọn họ đã đi tới phòng khám bệnh số bốn.
"Buổi chiều hôm nay giao cho cậu tọa chẩn, ta sẽ ngồi xem, nếu cả quá trình cậu không phạm sai lầm, tôi sẽ đồng ý gia tăng thời gian tọa chẩn cho cậu." Phùng Chính Nguyên đi thẳng vào vấn đề.
Hoắc!
Đây là muốn kiểm tra hắn nha!
Trần Khánh có chút vui vẻ!
Hắn rất thích loại phong cách hành sự dứt khoát thẳng thắn này.
Chỉ cần xem bản lĩnh, không quan tâm tới những đạo lý giả tạo khác!
"Được!" Trần Khánh tỏ ra mười phần nhiệt tình.
Phùng Chính Nguyên lại giữ nguyên mặt không cảm xúc, hoàn toàn không nhìn ra rút cuộc ông ấy có phản ứng như thế nào với biểu hiện của Trần Khánh.
Kỳ thật, lúc giữa trưa khi Sở Diêu Quyền bàn bạc với ông ấy về chuyện này, ông ấy không quá đồng ý.
Trên thực tế, Phùng Chính Nguyên hoàn toàn không đối xử với Trần Khánh như một đứa con trai của ông chủ, mà trong mắt ông ấy, Trần Khánh chính là một vị bác sĩ vừa đảm nhiệm công tác này.
Với kinh nghiệm lâu năm của mình, ông ấy hiểu, ở thời điểm ban đầu, khi mới xem bệnh cho người ta, nếu người mới như Trần Khánh gặp được chứng bệnh mà bản thân trị liệu có tác dụng, bọn họ sẽ rất dễ rơi vào trạng thái mù quáng tự đại, và thường là sau đó, khi chẩn đoán bệnh cho người khác sẽ cực kỳ dễ xuất hiện những sai lầm nho nhỏ.
Nếu người bệnh chỉ vướng phải một vài tình huống bình thường cũng thôi, nhưng nếu người bệnh gặp phải tình huống đặc thù thì sao? Thì một chút sai lầm thôi cũng có thể gây ra hậu quả không chịu nổi.
Năm đó, trong thôn của bọn họ có một vị thầy lang, chỉ vì nhầm lẫn coi sốt xuất huyết thành cảm mạo bình thường, đã khiến người bệnh nọ chết đi.
Biết là như vậy, nhưng Phùng Chính Nguyên tuyệt đối không dựa theo loại suy nghĩ theo lối mòn ấy để nghi ngờ Trần Khánh. Ông ấy chỉ hy vọng trước khi Trần Khánh hiểu rõ được bản thân, ông ấy có thể cố gắng hết mức trợ giúp hắn không phạm phải loại sai lầm khiến cho bản thân phải hối hận.
Cho nên, khảo nghiệm này nhất định phải có!
Quãng thời gian sau đó, gần như hai người bọn họ không có bất cứ trao đổi gì với nhau.
Mãi cho đến khi người bệnh đầu tiên tới cửa, rốt cục bầu không khí trong phòng mạch mới có được một chút sinh khí.
Thoạt nhìn người bệnh tới cửa này đã hơn bốn mươi tuổi, vóc dáng không cao, tư thế bước đi có lộ ra một chút quái dị, giống như cử động của bàn chân không quá linh hoạt.
Sau khi người nọ vào cửa, đã đưa mắt nhìn Trần Khánh, sau đó lại liếc liếc Phùng Chính Nguyên đang ngồi một bên.
"Cái kia..." Lương Tùng muốn hỏi rốt cuộc ai là người khám bệnh ở trong phòng mạch này vậy.
"Mời chú ngồi, cháu là bác sĩ tọa chẩn." Trần Khánh nhìn ra Lương Tùng đang khó xử, nên nhanh chóng chủ động mở miệng, ra hiệu cho ông ấy ngồi xuống vị trí phía trước người mình.
"À à… bác sĩ, chân của tôi có chút không thoải mái, nhờ cậu xem giùm." Lương Tùng nói xong, lập tức muốn vươn tay xắn ống quần lên.
Trần Khánh khoát tay, cản ông ấy lại: "Chờ chút nữa cháu sẽ nhìn chân của chú, chú đưa tay cho cháu bắt mạch trước đi."
Lương Tùng có chút kỳ quái, rõ ràng là chân ông ấy không thoải mái, vì sao bác sĩ lại muốn bắt mạch?
Nhưng bác sĩ đã nói như vậy rồi, ông ấy cũng không dám cãi lời.
Vì thế, Lương Tùng đành phải ngoan ngoãn đặt tay lên bàn.
Trần Khánh vừa bắt mạch vừa hỏi: "Vừa rồi chú có nói không thoải mái, hiện giờ chú có thể nói cụ thể hơn một chút được không?"
Lương Tùng nói: "Chân tôi đau, rất đau, đã kéo dài hơn ba tháng nay rồi. Đã uống thuốc giảm đau nhưng không có tác dụng."
Trần Khánh hỏi: "Là đau buốt hay đau nhức, chú có thể xác định được không?"
Lương Tùng nghi hoặc hỏi: "Đau buốt và đau nhức có khác nhau sao?"
Trần Khánh giải thích: "Đương nhiên là khác rồi, đau buốt là lạnh lẽo, nặng nề, có cảm giác căng tức. Có câu nói như vậy, thông tắc bất thống, thống tắc bất thông [1], mà đau nhức là dương nhiệt, nóng bỏng, cảm giác như bị châm đâm vào, lại tựa như ăn ớt bị cay. Nếu có loại vị giác như vậy, thì đó là một loại đau nhức."
[1] Khí huyết thông thì không đau đớn, bởi vậy có đau đớn nghĩa là khí huyết không thông.
Lương Tùng giật mình: "À, vậy của tôi là đau buốt, lạnh, đau buốt."
Đến đây thì Trần Khánh hiểu được rồi.
Rất có khả năng, bệnh của ông ấy là hàn chứng!
Trần Khánh lại hỏi: "Có phải làn da ở hai chân của chú cực kỳ khô hay không? Lại thường xuyên bị bong da, dù kỳ cọ như thế nào cũng không thể cọ sạch được?"
Lương Tùng liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng, dùng bùi nhùi kim loại (loại cục tròn tròn làm bằng sợi kim loại để chà xoong nồi) cũng cọ không xong. Ai, bác sĩ, rõ ràng tôi chưa nói mà, làm sao cậu lại biết được?"