"Bác sĩ Trần, tôi không quá hiểu câu cuối cùng mà anh nói?" Trương Hiền Lượng hỏi.
Trần Khánh chỉ vào ngực của mình: "Tâm bệnh cần phải có tâm dược. Tôi chỉ có thể điều hóa được ngũ tạng của cậu ấy, nhưng bệnh của cậu ấy lại không đơn giản chỉ là bệnh trong ngũ tạng. Theo tôi nghĩ, chắc chắn anh phải biết rõ nguyên nhân khiến cho cậu ấy biến thành như vậy hơn tôi chứ?"
Nghe nói như thế, Trương Hiền Lượng lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, đồng thời sắc mặt cũng dần dần trở nên u ám đi.
Gã không nhịn được khẽ liếc mắt nhìn Trương Thư An, lại phát hiện ánh mắt vừa nãy còn trong trẻo của em trai mình, đã một lần nữa trở nên đờ đãn.
"Bác sĩ Trần, anh nói xem, có phải người làm cha mẹ mà không vượt qua bất cứ một loại khảo sát hay sàng lọc nào đó, sẽ trở thành vô cùng đáng sợ hay không?"
Khi nói những lời này, trong đáy mắt u buồn của Trương Hiền Lượng lập tức dâng lên vô tận ai oán: "Ba mẹ của tôi vốn không được trải qua bất cứ một loại chương trình giáo dục nào cả. Lúc hai người ấy còn nhỏ, do anh chị em trong nhà khá đông, cho nên tình huống bị cha mẹ đánh chửi vốn là chuyện bình thường.”
“Về sau này, bọn họ trưởng thành, kết hôn, có gia đình của chính mình, và bắt đầu cuộc sống bôn ba khắp chốn, bận rộn cả ngày. Dần dần, những chuyện vụn vặt trong cuộc sống bắt đầu làm cho bọn họ trở nên cáu kỉnh, bực bội, lo âu, phẫn nộ, và cho đến lúc về đến nhà, mỗi khi đụng tới chuyện gì đó làm bản thân phiền lòng, bọn họ đều sẽ giận dữ, mà hai anh em chúng tôi, lại trở thành nơi trút giận cho hai người bọn họ."
"Có lẽ ở trong mắt bọn họ, hai người chúng tôi hẳn phải nên có thái độ giống hệt bọn họ khi xưa, nghĩa là dù bị cha mẹ tùy ý mắng chửi hay đánh đập, cũng có thể làm như không có việc gì. Bởi vì bọn họ chính là cha mẹ mà, là cha mẹ cho chúng tôi thức ăn, cho chúng tôi quần áo… Nhưng trên đời này có vị cha mẹ nào, suốt cả ngày đều cố ý dè bỉu chê bai con cái nhà mình, mà chưa từng thốt lên một lời khen ngợi hay cổ vũ chúng?"
"Vạn hạnh, tôi vẫn có thể chống chịu qua những ngày tháng như vậy, dù cũng bởi loại chuyện này mà bản thân tôi phải mất tới vài năm chịu thiệt thòi, oan ức, nhưng ít nhất tinh thần của tôi không xuất hiện vấn đề gì. Chỉ là... em trai của tôi… Mấy năm nay, bọn họ cũng đang sám hối, đã dùng vô số thời gian và tiền bạc, nhưng chỉ có thể đổi lấy một chút thời gian em trai tôi tỉnh táo trở lại, cùng với một đứa nhóc gọi là bé ngoan 'Nghe lời'."
"Bác sĩ Trần, có lẽ tâm dược mà anh nói chính là ba mẹ của tôi, có đúng hay không?"
Trần Khánh im lặng một lát, sau đó nói: "Chuyện này phải hỏi chính bản thân cậu ấy."
Có người nói, mỗi một đứa nhỏ đều đang chờ mong được nghe một lời xin lỗi từ trong miệng của cha mẹ mình, mà mỗi một người làm cha làm mẹ, lại đang mong đợi được nghe một tiếng cảm ơn từ trong miệng của con cái mình…
Trương Hiền Lượng đi rồi!
Trần Khánh cũng ngồi trong văn phòng thừ người hồi lâu, từ tận đáy lòng đều là muôn vàn cảm khái.
Nói thật, Trần Khánh vốn không thể có cùng cảm thụ với tình cảnh của hai anh em nhà bọn họ.
Bởi vì từ khi hắn bắt đầu hiểu chuyện, ba mẹ của hắn đều chưa từng đánh hắn bao giờ, nhiều nhất chỉ là một chút trừng phạt nho nhỏ mà thôi.
Có lẽ cũng chỉ người trong cuộc mới có quyền lên tiếng về nỗi cực khổ khi bắt đầu hình thành nên cái gọi là gia đình...
Và điều Trần Khánh có thể làm, chính là dựa vào nỗ lực lớn nhất của mình, đi trợ giúp bọn họ xua tan u ám.
Y thuật!
Mấu chốt nhất vẫn là y thuật!
Trần Khánh lập tức mở ra giao diện thuộc tính.
【 ký chủ: Trần Khánh 】
【 biện chứng: 112/1000(Đăng Đường Nhập Thất)】
【 tứ chẩn: Vọng chẩn 12/100(nhập môn), văn chẩn 3/100(nhập môn), vấn chẩn 113/1000(Đăng Đường Nhập Thất), thiết chẩn 99999/100000(Đăng Phong Tạo Cực)】
【 đơn thuốc: 100/1000(Đăng Đường Nhập Thất)】
【 châm cứu: Châm thứ 2885/10000(Lô Hỏa Thuần Thanh), ngải cứu 29/100(nhập môn)】
【 nắn xương: 1/100(nhập môn)】
【 xoa bóp bấm huyệt: 3/100(nhập môn)】
【 Chúc Do Thuật: 0/100(nhập môn)】
【 kỹ năng: Linh Thức, Đắc Khí, Điều Thần, Quan Châm Thập Ngũ Thứ, Thiêu Sơn Hỏa 1000/10000(cao cấp)】
【 y điểm: 4.2(mỗi 0.1 y điểm có thể tăng lên 10 điểm thuộc tính)】
Có vẻ như hai ngày nay hắn được hơi ít y điểm.
Trần Khánh thoáng hiện một chút bất mãn.
Không được, hắn cần phải tranh thủ thêm một chút thời gian tọa chẩn mới được.
Vốn dĩ Trần Khánh còn đang dự định dùng mấy ngày này đi nghiên cứu《 Tân Giáp 》, nhưng Trương Thư An xuất hiện lại khiến hắn ý thức được, cứu người quan trọng hơn, học tập có thể chờ về sau cũng được.
Thời gian chậm rãi trôi đi, đã đến thời gian tan tầm của buổi sáng, Trần Khánh cực kỳ đúng giờ, lập tức xuất hiện ở trước mặt Sở Diêu Quyền.
"Bác sĩ Sở." Trần Khánh lên tiếng chào hỏi.
"Trần Khánh ư? Sao vậy? Có việc gì không?" Sở Diêu Quyền cười hỏi.
"Cháu có thể thương lượng cùng chú một chút chuyện hay không?" Trần Khánh nói.
"Nói đi." Sở Diêu Quyền nói.
"Cháu muốn điều chỉnh thời gian tọa chẩn một chút." Trần Khánh nói.
"Có thể, nếu cháu có việc không tới được, cứ nói một tiếng là xong." Sở Diêu Quyền nói.
"Không không không, bác sĩ Sở, chú hiểu lầm rồi, là cháu muốn gia tăng thời gian tọa chẩn của cháu lên nhiều hơn một chút." Trần Khánh nói.
"Vậy sao? Thế cháu muốn nhiều hơn bao nhiêu?" Sở Diêu Quyền hỏi.
"Càng nhiều càng tốt!" Trần Khánh nói.
"?" Sở Diêu Quyền nghi hoặc nhìn Trần Khánh: "Cháu đừng bảo là cháu muốn tọa chẩn cả ngày nhé?"
"Ách... Cũng không phải không thể được." Trần Khánh cười nói.
"Nhóc con này, vừa giáp mặt đã muốn cướp bát cơm của ta rồi hả?" Sở Diêu Quyền vui vẻ.
Nhưng người trẻ tuổi mà, nhiệt tình như vậy vốn là chuyện rất bình thường, trước kia ông ấy cũng từ có loại tính cách bốc đồng như vậy.
Chẳng qua khi bắt đầu có tuổi, con người ta cũng dần dần biến thành Phật hệ.
(Phật hệ: phương thức chung sống hòa bình, không mâu thuẫn, không đối đầu, càng không có phản kháng)
"Bác sĩ Sở, chú cứ yên tâm, cháu không lấy phần trăm chữa trị đâu." Trần Khánh nói.
Sở Diêu Quyền cười nói: "Nhóc con cháu đúng là không sợ gió lớn làm đau đầu lưỡi (khoác lác), tiền phần trăm chữa trị kia là thứ mà cháu nói lấy là lấy được ngay sao? Nhưng cháu muốn tăng thêm thời gian tọa chẩn, cũng không phải là không thể được. Dù sao ta và lão Phùng cũng lớn tuổi rồi, tinh lực không bằng trước kia, cho cháu thêm thời gian luyện tập cũng không thành vấn đề. Chốc lát nữa, ta sẽ thương lượng với lão Phùng, buổi chiều sẽ cho cháu câu trả lời thuyết phục."