Trần Khánh châm xong một hàng bốn huyệt vị nọ, đợi cho đến lúc Đắc Khí, mới bắt đầu thi triển châm pháp Thấu Thiên Lương.
Không đến ba, bốn phút sau, Điền Dũng Tuyền đã cảm thấy thân thể quay trở lại trạng thái mát mẻ bình thường rồi.
Đồng thời, gã cũng có cảm giác, tựa như phần uất nghẹn trực ngực mình đang dần dần giảm bớt.
Hít thở cũng không còn buồn bực, nặng nề nữa!
Tích tích tích ~~~
Trần Khánh đang trị liệu, đột nhiên chiếc di động trong túi hắn lại vang lên.
Cũng may hắn đã hoàn tất một bước hạ châm làm mát rồi, còn lại chỉ cần chờ đợi Khí Chí là rút châm thôi.
"Được rồi, anh ngồi đây một chút, tôi nghe điện thoại." Trần Khánh dặn dò Điền Dũng Tuyền xong, mới cầm lấy di động quan sát, rồi chợt phát hiện là anh chàng Lý Lỗi kia gọi tới.
Kỳ quái.
Anh ta gọi điện thoại cho hắn để làm gì?
"Uy..."
...
"Hô ~ đúng là mấy ngày nay mệt thật, thời điểm nắng nóng năm ngoái, cũng không gặp nhiều người bị cảm nắng như vậy nha."
Trong văn phòng bác sĩ, Vương Xuân Lam vừa dành ra một chút thời gian để uống chén trà.
Tới giữa trưa hôm nay, hắn vẫn chưa dừng lại nghỉ ngơi, bởi vì người bệnh quá nhiều, cứ một người nối tiếp một người, đừng nói tới chuyện uống trà, ngay cả cơ hội ngồi xuống cũng không có.
"Đúng vậy, nhưng năm rồi đâu có nóng như năm nay. Mà nói cho cùng, tôi cứ có cảm giác thời tiết mùa hè năm nay vô cùng quái lạ." Sở Diêu Quyền nói.
Vương Xuân Lam gật gật đầu: “Là có chút quái lạ thật. Hồi sáng nay, khi tôi xem tin tức, có nghe nói bên trong mấy bệnh viện của Giang Hạ chúng ta còn xuất hiện những ca bệnh bị cảm nắng dẫn tới tử vong nữa. Tiết Hạ Chí vừa qua khỏi, thật sự không dám tưởng tượng những ngày kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì."
Sở Diêu Quyền cau mày: "Tôi cũng có xem, nhưng lại chú ý tới một từ ngữ mới, gọi là bệnh say nắng (nguyên văn bệnh nhiệt xạ). Tây y thật là biết cách chọn tên bệnh nha, đưa ra một thứ đồ chơi mới như vậy, khiến cho người u mê đầy đầu."
Vương Xuân Lam cười nói: "Kỳ thật chính là sốt cao, cảm nắng. Nhưng bọn họ vốn không hiểu bệnh nắng nóng có bao nhiêu loại bệnh trạng khác nhau, cho nên cũng chỉ có thể đặt cho nó một cái tên mới đưa lên vậy thôi. Ai, tôi xem phòng mạch số bốn có nhiều người xếp hàng như vậy, có phải Trần Khánh đang tọa chẩn hay không?"
Vừa nhắc tới Trần Khánh, Sở Diêu Quyền lập tức cảm khái không thôi: "Anh cũng biết ư? Nhóc con này thực sự có thủ đoạn nha. Tôi vốn cho rằng cậu ấy chỉ biết có Thiêu Sơn Hỏa, ai nhờ còn biết cả Thấu Thiên Lương. Những người bệnh bị cảm nắng này vừa tới đây, bước vào trong phòng khám, gần như lập tức có thể được cậu ấy dùng châm thứ chữa khỏi rồi, không đến mười phút công phu, đã có thể khôi phục như lúc ban đầu mà rời khỏi Hán Y Đường chúng ta."
"Ngay từ đầu, phòng mạch số bốn chúng tôi còn không có nhiều người như vậy, nhưng cũng không biết là ai tuyên truyền, bắt đầu từ buổi chiều ngày hôm qua, lập tức có thiệt nhiều người bệnh bị cảm nắng, đều nhất quyết phải tìm Trần Khánh châm kim cho bọn họ, khiến cho thời gian tọa chẩn ban đầu của tôi và lão Phùng ít đi, hai ngày này toàn bộ để dành cho cậu ấy."
Trải qua mấy ngày nay một mực quan sát, xem như Sở Diêu Quyền đã chân chính lĩnh giáo được điểm lợi hại của Trần Khánh rồi.
Kỳ thật trị liệu cảm nắng không phải thứ gì đặc biệt lợi hại, mấu chốt là Trần Khánh chữa cực kỳ nhanh!
Về điểm này, ngay cả Phùng Chính Nguyên cũng không so được với hắn!
Nếu bảo bọn họ đến chữa trị, muốn loại trừ tất cả bệnh trạng cho người bệnh, kiểu gì cũng phải kéo dài mất hai ngày.
Dù sao một khi bị cảm nắng, ngoại nhiệt tiến vào bên trong, sẽ làm tổn thương tới ngũ tạng, bởi vậy khi điều trị cần dùng thuốc Đông y bài trừ luồng nhiệt tà này ra ngoài, đương nhiên sẽ phải hao phí một chút thời gian.
Dù sao trình độ châm thứ của hai người bọn họ cũng khá là yếu kém.
Nhưng Trần Khánh lại khác.
Những loại bệnh trạng kiểu này có khác gì đang vội vàng đưa mình tới cho hắn chữa trị đâu?
Thậm chí Sở Diêu Quyền còn cảm thấy, Trần Khánh dùng châm thứ trị liệu cảm nắng, cả về tốc độ lẫn hiệu quả trị liệu, đều không thua kém Tiếu Khải ở phòng khám số hai.
Đây là kết luận mà ông ấy đưa ra sau khi nhàn rỗi không có việc gì, đi quan sát người bệnh đi ra từ phòng khám bệnh của hai bên.
Sau khi Tiếu Khải trị liệu, có một bộ phận người bệnh khôi phục rất nhanh, nhưng vẫn có một bộ phận người bệnh không chuyển biến rõ rệt.
Nhưng Trần Khánh, chỉ cần người bệnh bước vào phòng mạch của hắn, khi rời khỏi, vẻ mặt sẽ nhẹ nhõm đi nhiều, không một ai còn khó coi như lúc ban đầu nữa.
"Dùng bổ tả châm pháp đỉnh cấp Thấu Thiên Lương đến trị liệu cảm nắng, đúng là làm ít công to, không nghĩ tới chỉ vài năm đi qua, mấy lão già chúng ta đã không sánh bằng thằng nhỏ lúc trước còn đùa đùa nghịch nghịch ở Hán Y Đường rồi. Thật sự là năm tháng không tha người!" Vương Xuân Lam cảm thán nói.
"Đúng vậy, ai có thể nghĩ đến chứ? Thôi không nói chuyện này nữa, tôi đến phòng sắc thuốc hỗ trợ đây." Sở Diêu Quyền nói.
"Phòng sắc thuốc? Anh hỗ trợ cái gì?" Vương Xuân Lam hỏi.
"Trần sư nha, ông ấy nói, về sau này số lượng người bệnh bị cảm nắng còn có thể gia tăng, nên nhờ Triệu lão nghĩ ra một phương thuốc mới nhằm xua nhiệt giải khát. Những thang thuốc hôm nay nấu xong lập tức được thành túi nhỏ, ngày mai sẽ miễn phí phát cho mọi người." Sở Diêu Quyền nói.
"Những ngày mùa hè này không ngắn đâu nha." Vương Xuân Lam cũng không cảm giác ngoài ý muốn với loại chuyện này, bởi vì chừng vài chục năm qua, chuyện này đã sớm trở thành truyền thống của Hán Y Đường rồi.
"Cố chịu cho qua thì tốt rồi. Đi thôi!" Sở Diêu Quyền nói.
Vương Xuân Lam thấy vậy, sau khi uống thêm một ngụm nước, cũng nhanh chóng rời khỏi văn phòng.
Bởi vì tình huống đặc thù, cho nên mấy ngày nay, mọi người đều không thể nghỉ trưa, thời gian cả một ngày đều dành để khám và chữa bệnh.
Ở loại thời điểm này, ngay cả phòng mạch số năm, cũng được sử dụng tối đa.
...
"Bệnh say nắng?" Trần Khánh nghe vậy, lập tức nhíu mày.
Hắn không quá quen thuộc với cái tên này, thậm chí còn có thể nói là xa lạ.
"Đúng, chính là bị cảm nắng ở mức độ nặng, nhưng biểu hiện ra tình huống rất khác với bị cảm nắng thông thường. Khoa cấp cứu của chúng ta bên này đã thu nhận và chữa trị cho rất nhiều người bệnh như vậy, trước mắt đã chết mười mấy người rồi." Giọng nói trong điện thoại của Lý Lỗi tràn ngập lo lắng.