"Hẳn là anh sẽ không ngây thơ đến mức để tôi đi tới bệnh viện các anh để chữa trị bệnh này chứ?" Trần Khánh nói.
Nói thật, dù Lý Lỗi thật sự muốn làm như vậy, Trần Khánh cũng sẽ từ chối.
Không phải hắn không coi mạng người ra gì, mà là Lý Lỗi không có quyền hạn lớn đến vậy.
Ở loại địa phương như bệnh viện này, Trần Khánh cho rằng so sánh giữa cứu sống người và quyền uy, những người nào đó vẫn sẽ lựa chọn bảo hộ quyền uy của chính mình.
"Bác sĩ Trần, tôi chỉ muốn hỏi, cậu có thể trị được bệnh này không? Tôi cần một đáp án xác thực. Chuyện này thật sự rất quan trọng với tôi, thật sự! !" Lý Lỗi nghiêm túc nói.
Trần Khánh lạnh nhạt nói: "Thật có lỗi, trong tình huống chưa nhìn thấy bệnh trạng của người bệnh, tôi không thể cho anh một câu trả lời xác thực được."
Đầu óc Trần Khánh vẫn rất tỉnh táo.
Dù hiện tại hắn đã biết bổ tả châm pháp đỉnh cấp, trị liệu bệnh cảm nắng tuyệt đối là thuận buồm xuôi gió, nhưng tình trạng thân thể của mỗi người khác biệt, lỡ như bệnh nhân mà Lý Lỗi nói là người còn có bệnh nền, lại đồng thời mắc cảm nắng mức độ nặng nữa thì sao?
Hiện tại hắn nhận lời, rồi đợi cho đến khi đối phương chuyển người bệnh tới, hắn lại thúc thủ vô sách…
Chẳng phải thuần túy là hành vi não tàn sao?
đầu dây bên kia im lặng thật lâu, sau đó Lý Lỗi chậm rãi mở miệng, trong lời nói mang theo ý cầu xin: "Bác sĩ Trần, người cần chữa trị lần này là mẹ của tôi!"
"Bác sĩ Trần, tôi biết yêu cầu của tôi rất quá phận, nhưng tôi thật sự không còn cách nào khác nữa. Bệnh viện đã dùng hết biện pháp rồi, hạ nhiệt độ vật lý, hạ nhiệt độ bằng thuốc, tất cả đều dùng tới, nhưng hoàn toàn không làm nên chuyện gì. Hơn nữa mẹ của tôi vẫn luôn có vấn đề ở mạch máu về tim, lần này bệnh say nắng đã tăng thêm bệnh tình của bà ấy. Chủ nhiệm Vương của khoa cấp cứu đã nói với tôi, tình huống của bà ấy tiên lượng nặng, chỉ có thể đưa đến bệnh viện lớn bậc nhất châu, nhưng xét về thời gian chỉ sợ không kịp."
"Bác sĩ Trần, tôi… tôi chỉ cần cậu có thể cứu mẹ của tôi, cậu có bảo tôi làm trâu làm ngựa..."
Lý Lỗi đã không cần tôn nghiêm nữa rồi.
Gã trực tiếp kéo xuống tất cả thể diện của bản thân ở trước mặt một người xa lạ.
Là một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi, một người vừa mới lên làm ba ba được vài năm, lúc này gã lại vô cùng sợ hãi sẽ trở thành một đứa nhỏ không có mẹ.
Trần Khánh thực rung động, hắn há miệng vài lần, lại đều hung hăng nuốt xuống thứ chút mềm lòng vừa sinh ra.
Kỳ thực hắn rất muốn nói, nếu mẹ của anh không tới được, tôi sẽ tự mình đi một chuyến qua bên đó, dù sao cũng chỉ là cứu một người, sẽ không làm trái với quy định của bệnh viện. Nhưng sau khi nghe xong những gì Lý Lỗi miêu tả, hắn lập tức lộ chân tướng rồi!
Hắn không phải thần tiên nha!
Không phải bệnh gì cũng có thể chữa được!
Nhất là bản thân người bệnh đã có sẵn vấn đề ở mạch máu về tim (nói ngắn gọn là bệnh tim mạch), lại trúng nắng mức độ nặng.
Phải biết rằng, bản thân trái tim sẽ sợ nhiệt, mạch máu về tim lại có vấn đề, tình trạng này cũng tương đương với đã tổn thương càng thêm thương tổn.
Mấu chốt lại là những thao tác hỗn loạn của bệnh viện. Bọn họ chỉ biết hạ nhiệt độ, hạ nhiệt độ, bệnh nhân bị trúng nắng mức độ nặng là có thể tùy tiện hạ nhiệt độ hay sao?
Hơn nữa còn là hạ nhiệt độ vật lý nữa!
Gần như Trần Khánh có thể đoán ra bệnh viện bên kia sẽ dùng một đống túi chườm nước đá, nước đá, hoặc là rượu cồn linh tinh gì đó tới hạ nhiệt độ.
Đại ca ơi, người ta bị nhiệt ở bên trong, anh lại đi hạ nhiệt bên ngoài, anh có biết một khi nhiệt độ bên ngoài giảm xuống sẽ khiến lỗ chân lông trên da co lại, rồi trực tiếp khóa chết nhiệt bên trong cơ thể bệnh nhân lại hay không.
Làm như vậy, bệnh tình của người bệnh không tăng thêm mới có quỷ á! ! !
Trần Khánh nghe xong những lời khóc lóc kể lể của Lý Lỗi, trong lòng đã lạnh đi một nửa.
Chữa trị?
Chữa trị cái rắm!
Đã nói hắn không phải thần tiên rồi! !
So sánh với chuyện làm cho đối phương nhen nhóm lên một tia hy vọng rồi đẩy người ta xuống vực sâu thất vọng, chẳng bằng ngay từ đầu hắn cứ vạch trần hiện thực máu chảy đầm đìa ra trước mắt người ta đi.
"Tôi... Thực xin lỗi, tôi vô năng bất lực." Trần Khánh cũng không biết vì sao, ngay tại thời điểm nói ra bốn chữ vô năng bất lực này, chính hắn cũng cảm thấy khó chịu.
Rõ ràng khi có người bệnh khác đi tới, hắn không chữa được cho người ta, hắn cũng không khó chịu như lúc này mà!
Có phải nguyên nhân là bởi vì có một sinh mệnh còn sống sờ sờ lại sắp phải đi ngang qua thế giới của hắn hay không?
Khốn nạn thật!
"... Tôi đã biết, mặc kệ nói như thế nào, tôi vẫn muốn cám ơn bác sĩ Trần. Tôi lại đi tìm bác sĩ khác vậy." Lý Lỗi cất tiếng nói, giọng điệu u ám như một vũng nước đọng.
Ai!
Cũng chỉ có thể... Từ từ đã!
Bác sĩ khác!
Nhân lúc Lý Lỗi còn chưa gác máy, Trần Khánh lập tức nói: "Chờ một lát, để tôi giúp anh hỏi một người xem, xem ông ấy có cách nào hay không."
Lý Lỗi lập tức thốt lên, tựa như một người vừa quơ được cọng cỏ cứu mạng ven đường: "Ai?"
Trần Khánh vừa đi vừa nói chuyện: "Một vị trưởng bối của tôi."
Nói xong, Trần Khánh lập tức đi thật nhanh, ba bước biến thành hai bước đi tới phòng mạch số một.
Sau khi hắn nhìn thấy Triệu Ninh Quân đang nghiêm túc xem bệnh cho người ta, hắn lặng lẽ chen đi vào.
Trần Khánh không có lập tức quấy rầy Triệu Ninh Quân, chỉ đứng một bên chờ đợi.
Mãi cho đến khi Triệu Ninh Quân chẩn đoán bệnh cho người trước mặt xong, cũng kê đầy đủ đơn thuốc rồi, Trần Khánh mới cúi người nhẹ giọng nói: "Triệu gia gia, cháu có một người bạn, mẹ của anh ấy bị cảm nắng mức độ nặng, còn có vấn đề ở mạch máu về tim, ở thời điểm tới bệnh viện cứu trị, người trong bệnh viện đã làm một chút phương pháp hạ nhiệt độ. Anh ấy tới tìm cháu nhờ hỗ trợ, cháu không dám chắc, nên không dám nhận lời, người xem..."
Triệu Ninh Quân cười nói: "Bản thân người bệnh không thể tới đây sao?"
Trần Khánh gật gật đầu.
Triệu Ninh Quân cười nói: "Vậy hỏi đối phương xem hiện giờ bên kia có tiện mở video không?"
Trần Khánh kỳ quái hỏi: "Mở video?"
Triệu Ninh Quân cười nói: "Đúng vậy, nếu không tới được, vậy xem trên video xem trạng thái hiện tại của mẹ cậu ta đã đến mức nào rồi, làm như vậy trong lòng ta cũng có một chút căn cứ, chỉ nhìn xem có thể cứu được hay không thôi."