Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 139 - Chương 139 - Hạng Người Chỉ Có Tuyệt Kỹ Mà Chẳng Có Nội Công!!!

Chương 139 - Hạng Người Chỉ Có Tuyệt Kỹ Mà Chẳng Có Nội Công!!!
Chương 139 - Hạng Người Chỉ Có Tuyệt Kỹ Mà Chẳng Có Nội Công!!!

Đúng nha!

Trong tứ chẩn của trung y có vọng chẩn!

Trần Khánh lập tức phản ứng lại!

Cho tới hiện nay, hắn vẫn chỉ dùng tới vấn chẩn và thiết chẩn, mà vấn chẩn còn chỉ chuyên môn nhằm vào ngũ tạng thôi.

Nói cách khác, gần như khi tương tác với người bệnh, hắn chỉ dùng có mỗi thiết chẩn.

Cho nên, loại thủ đoạn vọng chẩn từ xa này này, căn bản là Trần Khánh không thể tưởng tượng ra được.

Và người có thể thực hiện được nó, nhất định phải là lão đồng chí kinh nghiệm phong phú nha!

Trần Khánh lập tức cầm lấy di động, hỏi: "Lý Lỗi, hiện tại anh có thể mở video không?"

Lý Lỗi vội vàng nói: "Có thể, có thể, bây giờ tôi mở đây!"

Ngay sau đó, video được mở ra, Lý Lỗi vội vàng xoay ngược ống kính lại, rồi chạy đến phía trước giường bệnh của mẹ mình: "Có thể thấy rõ không, bác sĩ Trần?"

Trần Khánh lập tức đặt điện thoại di động ở trước mặt Triệu Ninh Quân, Triệu Ninh Quân nhìn xuyên qua video, thấy được một vị lão thái thái hơn sáu mươi tuổi đang nằm trên giường bệnh, lúc này bà ấy đã hôn mê bất tỉnh rồi.

"Chuyển di động tới nhìn thẳng vào mặt bà ấy đi." Triệu Ninh Quân chỉ huy.

Lý Lỗi nghe vậy, lập tức làm theo.

Lần này, Triệu Ninh Quân đã có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà quan sát được toàn bộ gương mặt người bệnh kia rồi.

Kỹ năng vọng chẩn của trung y là nhìn vào ngũ quan, khí sắc, đường vân, vị trí trên gương mặt bệnh nhân, và thậm chí một vị lão trung y có kinh nghiệm phong phú còn có thể chỉ dựa vào mắt thường, cũng có thể phát hiện được 80 - 90% tình huống thân thể của người bệnh.

Với những vị lão trung y này, tam chẩn khác chỉ mang đến tác dụng phụ trợ mà thôi, cũng chính là thủ đoạn cuối cùng để phán đoán xem rút cuộc bọn họ vọng chẩn có chính xác hay không.

Trần Khánh đứng một bên, vừa nhìn phản ứng của Triệu Ninh Quân, vừa quan sát tình huống của mẹ Lý Lỗi.

Nói thực, ngoại trừ có thể nhìn thấy người trong video mắc bệnh không hề nhẹ, còn lại hắn chẳng phát hiện được thêm một chút tin tức nào cả.

"Nhẹ nhàng lật ngược mí mắt lên." Triệu Ninh Quân nói.

Lý Lỗi cầm di động bằng một tay, một tay còn lại nhẹ nhàng lật mí mắt của mẹ mình lên.

Dù hình ảnh trong video không quá rõ ràng, nhưng Triệu Ninh Quân chỉ nhìn hai giây, đã không quan sát thêm nữa.

"Cậu mở đèn trên điện thoại di động lên, tôi muốn xem bựa lưỡi." Triệu Ninh Quân nói.

Lý Lỗi không chút chần chờ, đã kéo ống kính của điện thoại lại thật gần, chỉ sợ Triệu Ninh Quân xem không rõ lắm.

Đợi đến khi Lý Lỗi cạy mở đôi môi, ánh sáng chiếu thẳng vào khoang miệng, khó khăn lắm Triệu Ninh Quân mới nhìn thấy một chút bựa lưỡi.

"Ừm, nhiệt độ cao xâm nhập màng tim, dẫn tới khí cơ dư nhiệt. Người bệnh mắc chứng thử quyết [1], tuy phương pháp chữa trị không đúng, nhưng còn chưa tới trình độ đe dọa đến sinh mệnh, có thể trị được!" Triệu Ninh Quân cười nói.

Lý Lỗi vừa nghe tới mấy chữ "Có thể trị được", tựa như vào một khắc này, cơ bắp toàn thân vốn đang căng thẳng chợt trở nên thả lỏng, một nửa người đã ngồi phịch xuống bên cạnh giường bệnh.

Gã vô cùng kích động, kích động đến mức hai gò má mình long lanh lệ cũng không hề phát hiện ra.

"Triệu gia gia, vấn đề mạch máu về tim [2] thì sao? Không cần để ý đến nó sao?" Trần Khánh hỏi.

Triệu Ninh Quân nói: "Đương nhiên phải để ý đến nó rồi. Phần lớn những bệnh về tim mạch này đều thuộc hàn chứng. Cháu có Thiêu Sơn Hỏa, muốn đối phó với nó cũng không phải chuyện khó khăn, mấu chốt là một bước loại trừ nhiệt trong trái tim. Nói cách khác, muốn chữa trị cho người bệnh này, cần đồng thời sử dụng cả hai loại thủ pháp là nhiệt bổ và hàn tả. Đáng tiếc, cháu không học Thấu Thiên Lương, bằng không, cháu cũng có thể chữa trị căn bệnh này rồi. Ai, để ta thay cháu đi một chuyến vậy."

Hả?

Trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy?

Vẻ mặt Trần Khánh chuyển thành một loại biểu cảm cực kỳ buồn cười.

Hắn không nghĩ tới, quanh co lòng vòng kéo tới nửa ngày, kết quả là mình lại có thể trị được.

Khôi hài thật nha!

"Ách, Triệu gia gia, cháu cũng biết Thấu Thiên Lương." Trần Khánh thành thật nói.

Triệu Ninh Quân hơi hơi sửng sốt, hỏi: "Cháu học được từ khi nào?"

"Là… gần như cùng lúc với Thiêu Sơn Hỏa." Trần Khánh ấp úng đáp lại.

Triệu Ninh Quân vui vẻ: "Thằng nhóc này thật là… Sao lần trước cháu không nói?"

Trần Khánh gãi gãi đầu: "Tại ông không hỏi mà."

Triệu Ninh Quân thổi râu trừng mắt: "Vậy nếu cháu biết rồi, thì vì sao gặp phải loại bệnh này cháu còn tới tìm ta? Triệu chứng nhiệt độ cao xâm nhập màng tim rõ ràng như vậy, chẳng lẽ cháu còn không nhìn ra được?"

"Hừ, thằng nhóc này, cháu có một thân bản lĩnh châm thứ, nhưng vì sao khâu chẩn đoán bệnh và biện chứng cơ sở nhất lại kém cỏi như vậy? Bệnh trạng cảm nắng cũng chỉ có mấy loại như thế thôi, mà cháu cũng không phân biệt được rõ ràng sao? Hơn nữa, người ta mắc bệnh tim mạch thì đã làm sao? Nó không phải vấn đề ở trái tim ư? Xem chỉnh thể, xem chỉnh thể, tư duy trung y của cháu ném đi đâu rồi?"

Bị mắng nữa rồi...

Trần Khánh cúi đầu thành thành thật thật thừa nhận Triệu Ninh Quân phê bình.

Không còn cách nào khác, những gì Triệu gia gia nói đều là sự thật nha.

Nếu so sánh với châm thứ, đúng là thủ đoạn chẩn đoán bệnh và biện chứng của hắn còn kém rất nhiều.

Đặt tình huống này vào trong tiểu thuyết võ hiệp, chính là hạng người chỉ có tuyệt kỹ mà chẳng có nội công.

Đụng tới tiểu nhân vật còn có thể mạo xưng tuyệt đỉnh cao thủ, nhưng đụng tới nhân vật nhất lưu, chỉ trong nháy mắt là lộ tẩy rồi.

"Hừ, đừng tưởng rằng cháu không lên tiếng là được, lần này ta tạm buông tha cho cháu, để cháu đi chữa khỏi bệnh cho người ta. Nhưng nhớ là sau khi xong việc trở về, nhất định phải tới tìm ta, có nghe hay không! !"

"Dạ!"

"Cút đi!"

Trần Khánh nhanh như chớp chạy khỏi phòng khám bệnh số một.

Bình Luận (0)
Comment