Những người bệnh trong phòng mạch nhìn thấy lão trung y trách mắng người, cũng lộ ra nụ cười đầy thiện ý.
Bọn họ vẫn cho rằng Triệu Ninh Quân là một vị bác sĩ tính tình cực kỳ tốt, không nghĩ tới khi ông ấy nổi giận lên vẫn có chút uy hiếp không nhỏ.
Trên thực tế, Triệu Ninh Quân cố ý làm như vậy!
Bởi vì vừa rồi, đúng là Trần Khánh phán đoán sai tình huống của người bệnh, mới tự mình dọa mình như vậy.
Nhưng không thể không thừa nhận, đúng là người bệnh đã có bệnh nền về tim mạch lại bị nhiệt độ cao xâm nhập màng tim, là trường hợp cực kỳ nguy hiểm.
Nếu chỉ dựa vào những đặc điểm miêu tả từ người nhà của bệnh nhân, sẽ không có bao nhiêu bác sĩ đủ khả năng phán đoán ra tình trạng của người bệnh không có nguy hiểm về sinh mệnh, và khẳng định bản thân còn có thể chữa trị được.
Chỉ sợ ngoại trừ ông ấy, toàn bộ các bác sĩ trong Hán Y Đường này, cũng chỉ có Hàn Thanh, một vị bác sĩ trung y khác của phòng khám bệnh số một là xử lý được tình huống này thôi.
Trần Khánh còn trẻ như vậy, quả thực Triệu Ninh Quân đã làm khó hắn rồi.
Nhưng Triệu Ninh Quân cũng phải tự mình gõ cho Trần Khánh một gậy.
Bởi vì từ xưa đến nay, kỹ năng quan trọng nhất trong trung y, vốn không phải là thủ đoạn, mà là biện chứng!
Đó mới là phần cốt lõi!
Tri thức trung y vốn phức tạp hay thay đổi, hơi vô ý một chút, sẽ sai đường.
Triệu Ninh Quân tuyệt đối không hy vọng Trần Khánh đi sai đường, cho nên mới mạnh mẽ giúp hắn tỉnh táo lại!
Trần Khánh trở lại phòng mạch số bốn, gọi cho Phùng Chính Nguyên một cú điện thoại, nhờ ông ấy trực ban thay cho mình một đoạn thời gian.
Còn hắn, sau khi thay quần áo, liền rời khỏi Hán Y Đường, gọi một chiếc taxi đến thẳng bệnh viện trung tâm phủ Giang Hạ...
"Lý Lỗi đã liên hệ được với chuyên gia chưa?" Đường Khâu cầm trong tay một xấp bệnh án, đã đi tới bên ngoài phòng bệnh ICU thuộc khoa nội trú.
(ICU là từ viết tắt Tiếng Anh của Intensive Care Unit, tạm dịch là các đơn vị hồi sức cấp cứu, chăm sóc đặc biệt hoặc điều trị tích cực. Trọng tâm chính của ICU là cung cấp chăm sóc liên tục cho những bệnh nhân nặng đang trong tình trạng bị đe dọa tính mạng)
Lý Lỗi và gã tiến vào bệnh viện cùng một đợt, bởi vì ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cho nên vẫn chơi cùng với nhau từ thuở ấy đến giờ.
Chẳng qua về sau này, thời gian hai người tụ tập cùng một chỗ dần ít đi, những chuyện ngày xưa thường làm như lên mạng khai hắc [1], đều đã thành ước vọng xa vời.
Nhưng mà tình nghĩa vẫn còn!
Ngay sau khi Đường Khâu biết được mẹ của Lý Lỗi mắc bệnh say nắng, bị khẩn cấp đưa đến bệnh viện, gã cũng nhanh chóng an bài nhân viên y tế tiến hành cứu trị cho bà.
Nhưng đáng tiếc chính là, căn bệnh này tới thật sự quá đột ngột, cộng thêm mẹ của Lý Lỗi còn có bệnh nền, sau một phen tích cực cứu trị, chẳng những không mang lại chút tác dụng nào, ngược lại càng chữa càng thêm nghiêm trọng.
Rơi vào đường cùng, Đường Khâu đành phải ngừng các biện pháp cấp cứu, bản thân gã cũng bắt đầu dựa vào quan hệ nhân mạch của mình, liên hệ với những vị chuyên gia có thể chữa trị căn bệnh này, đồng thời cũng nhờ vả những người ấy để họ có thể đuổi tới bệnh viện trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Chỉ tiếc dưới loại thời tiết cả nước đều phát sinh nắng nóng như thế này, các nơi đều xuất hiện loại bệnh say nắng kỳ quái như vậy.
Rất nhiều bệnh viện đều rơi vào tình trạng ốc còn không mang nổi mình ốc, lấy đâu ra nơi nào còn dư thừa để phái chuyên gia rời đi, dù có, cũng chưa chắc bọn họ đã là chuyên gia có thể chữa trị bệnh say nắng.
Kỳ thật từ lúc mười mấy năm về trước, tây y đã có học thuyết lý luận về bệnh say nắng này.
Nhưng phần lớn trong số chúng vẫn còn kẹt lại bên trong luận văn nghiên cứu, và trên phương diện lâm sàng, rất nhiều bác sĩ căn bản chưa từng gặp phải ca bệnh thực tế chân chính.
Cho nên nói, đây là lần đầu tiên, cả chuyên gia lẫn viện sĩ trong toàn bộ các bệnh viện trung ương thuộc phủ Giang Hạ, đối mặt với căn bệnh này.
Ngay tức khắc, bọn họ có có chút trở tay không kịp, nhưng về tình có thể tha thứ được.
Hơn nữa liên tiếp có những bệnh nhân mắc bệnh say nắng tử vong, tình huống này cũng đả kích thật lớn đến sĩ khí của bộ phận nhân viên y tế.
Lòng người đều là thịt, ai nhìn thấy những chuyện này mà có thể thờ ơ?
Dù bệnh viện vốn là một nơi nhìn quen sinh tử…
"Liên hệ rồi, cậu ấy sẽ lập tức đến ngay." Lý Lỗi nói.
“Vậy sao? Là người của bệnh viện nào? Nhanh như vậy đã có thể chạy tới? Cậu ấy có kinh nghiệm chữa trị bệnh say nắng không?" Đường Khâu cực kỳ kinh ngạc.
“Là vị bác sĩ trung y của Hán Y Đường kia." Lý Lỗi nói.
Đường Khâu nhíu mày: "Chính là vị bác sĩ trung y có thể tìm ra thận kết sỏi mà anh từng nói sao?"
"Đúng." Lý Lỗi nói.
Tất cả mọi người đều đã trưởng thành, và trong lúc cha mẹ mình bệnh nặng, Lý Lỗi có thể làm ra quyết định như vậy, tuyệt đối không phải đầu óc mất sáng suốt. Đường Khâu rất chắc chắn về chuyện này.
"Cậu ấy đòi anh bao nhiêu tiền?" Đường Khâu hỏi.
"Không nói về tiền. Nhưng chỉ cần cậu ấy có thể cứu được mẹ của tôi, có đòi bao nhiêu tiền tôi cũng đưa." Lý Lỗi nói.
Không nói đến tiền đã vội vàng chạy tới chữa bệnh?
Chút hoài nghi trong lòng Đường Khâu đã mất đi vài phần.
Cũng đúng, một kẻ lừa đảo lại làm sao dám nhận loại bệnh nhân đã rơi vào tình trạng cực kỳ nghiêm trọng này?
"Khi nào thì cậu ấy đến?" Đường Khâu hỏi.
"Tính thời gian một chút, hẳn là đã tới rồi." Lý Lỗi nhìn thời gian trong di động.
Leng keng ~
Thang máy đã tới lầu ba khoa nội trú.
Sau khi Trần Khánh bước ra, hắn liền nhìn hai bên vài lần, nhưng thật sự là không thể phân biệt được mình nên đi bên nào mới tới được phòng ICU, dù bên cạnh có một cái bảng hướng dẫn, nhưng cũng không biết có phải món đồ chơi này đang cố ý làm khó dễ hắn hay không, bởi vì nó chẳng có dấu mốc rõ ràng gì cả.
"Xin hỏi, muốn tới phòng ICU thì đi phía trái hay là hướng phải?" Trần Khánh vội vàng bắt được một cô y tá vừa đi ngang qua, nhanh chóng hỏi một chút.
"Bên kia." Cô y tá nọ chẳng buồn ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ vươn tay đưa qua bên trái, sau đó bước nhanh rời đi.
"A, cảm tạ." Trần Khánh không quan tâm tới chuyện cô y tá kia có nghe được hay không, hắn cũng nhanh chóng đi sang bên trái.