Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 141 - Chương 141 - Thận Thủy Có Thể Cảm Nhận Được Sự Tồn Tại Của Hắn Sao?

Chương 141 - Thận Thủy Có Thể Cảm Nhận Được Sự Tồn Tại Của Hắn Sao?
Chương 141 - Thận Thủy Có Thể Cảm Nhận Được Sự Tồn Tại Của Hắn Sao?

Quả nhiên, đi không đến hai phút, rốt cục Trần Khánh cũng thấy được cánh cửa mục tiêu, mà người đang đứng ngoài cửa chính là Lý Lỗi.

"Bác sĩ Trần!" Lý Lỗi chạy chậm tiến lên nghênh đón.

"Mau đưa tôi đi qua." Trần Khánh không có ý định hàn huyên cùng Lý Lỗi.

"Được." Lý Lỗi lập tức dẫn đường

Đường Khâu theo sát phía sau hai người, lúc này hàng chân mày trên mặt gã nhíu lại thật sâu.

Lý Lỗi có nói với gã, vị bác sĩ trung y của Hán Y Đường kia rất trẻ, nhưng Đường Khâu không nghĩ tới đối phương lại trẻ đến như vậy.

Dường như người nọ còn kém các bác sĩ thực tập ở bệnh viện của bọn họ tới vài tuổi thì phải?

Có thể được không đây?

Tại phòng bệnh ICU, Trần Khánh được Lý Lỗi dẫn dắt, rốt cục cũng thấy được tình hình thực tế của mẹ gã.

"Đây là..." Ba của Lý Lỗi đang ngồi bên cạnh giường bệnh, nhìn thấy có người đi tới, lập tức quay sang hỏi gã.

"Ba, đây là bác sĩ mà con mời đến." Lý Lỗi nói.

"À à, chào bác sĩ." Ba của Lý Lỗi cũng mặc kệ vị bác sĩ kia trẻ hay già, chỉ cần hắn có thể cứu được vợ của ông, thì kể cả người tới có là một đứa nhỏ, ông ấy cũng nhất mực cung kính.

"Ba, ba đi tới bên này, nhường một vị trí cho bác sĩ Trần." Lý Lỗi nói.

Trần Khánh khoát tay: "Không cần, tôi xem bệnh cũng không cần không gian quá lớn."

Nói xong, Trần Khánh liền dùng tay thử xem hơi thở của người bệnh.

Quả nhiên, hơi thở đều mang theo sóng nhiệt.

Rõ ràng là nhiệt bên trong vẫn đang làm thương tổn ngũ tạng lục phủ, nhưng sau khi dùng thuốc hạ nhiệt, nhiệt tà và nhiệt độ trong ngũ tạng đều bị nó ép xuống. Làm như vậy đương nhiên có thể giữ được tánh mạng cho người bệnh, không đến mức để người bệnh bị luồng nhiệt tà này uy hiếp đến sinh mệnh.

Nhưng một khi làm như vậy, chẳng khác nào đã đẩy nhiệt tà chạy tới khu vực càng sâu hơn trong thân thể, và một khi dược tính của thuốc men chấm dứt, nhiệt tà vừa bị đuổi tận giết tuyệt kia, sẽ liều mạng phản công, mà đồng thời ngũ tạng bị thuốc men làm giảm nhiệt độ, chiến lực cũng bị suy yếu.

Nếu chúng phải đối mặt với đòn phản công của nhiệt tà, không thể nghi ngờ rằng năng lực chống cự sẽ suy giảm mạnh.

Đây là tệ đoan vẫn tồn tại bởi tình huống y học đối đầu.

Cũng chẳng còn cách nào khác, hắn chỉ có thể nhìn xem trình độ ngũ tạng bị hao tổn trước, sau đó chế định phương án trị liệu vậy.

Trần Khánh nhấc một cái băng ghế ở bên cạnh tới, sau khi vững vàng ngồi xuống, hắn lập tức cầm lấy bàn tay có chút lạnh như băng của người bệnh, lập tức bước vào thế giới ngũ tạng của bà ấy.

"Tê ~~ lạnh quá, lạnh thật nha..."

"Tỳ thổ, rốt cuộc là bà ấy ăn phải cái gì thế? Vì sao chúng ta đều cảm thấy lạnh rồi? Ngay cả khí của ta cũng không lên xuống nổi."

"Không biết nha, năng lực vận hành biến hóa khí huyết của ta cũng suy yếu rất nhiều. Hiện tại ai có thể cung huyết cho tâm hoả vận chuyển qua đi? Nãy giờ nó một mực không nói gì, nhưng tuyệt đối đừng để nó xảy ra chuyện đó."

"Là thuốc đó, là một loại thuốc làm cho chúng ta trở nên lạnh thật nhanh. Tâm hoả đã không thể nói được nữa rồi, tình huống hiện tại rất bất lợi cho chúng ta. Tạm thời luồng nhiệt tà kia đang bị thứ thuốc lạnh này ép đến một nơi khác, ta không thể cảm nhận được sự tồn tại của nó."

"Oa, thận thủy, thời khắc mấu chốt vẫn phải nhờ vào ngươi nha, rốt cuộc ngươi cũng bắt đầu nói tiếng người rồi. Ngươi mau nói xem, hiện tại chúng ta nên làm sao bây giờ? Nếu không đuổi nó đi, có phải tâm hoả vẫn một mực hôn mê không tỉnh lại hay không?"

"Ừm, luồng nhiệt tà này rất giảo hoạt, vốn dĩ nó chỉ ở bên trong màng tim thôi, tại thời điểm ý thức của tâm hoả còn tỉnh táo, ta có thể thông qua nó cảm nhận được luồng nhiệt tà này. Nếu ngay từ đầu có ngoại lực trợ giúp chúng ta, khẳng định là đuổi nó đi rất dễ dàng, nhưng hiện tại thì không được. Dù vậy, vẫn không thể bỏ qua cho nó, nó hành động nhanh hơn chúng ta, một khi thuốc lạnh mất tác dụng với nó, nó sẽ đến phá hư tâm hoả. Chờ tới khi tâm hoả diệt vong, thì từ nay về sau, cả các ngươi lẫn ta đều trở thành người qua đường nơi chân trời rồi."

"Ngươi có ý gì?"

"Thì hẹn gặp lại kiếp sau đó."

"Đừng nha, thận thủy, ngươi nhanh ngẫm lại biện pháp đi. Van cầu ngươi, ta còn không muốn mất đi các ngươi đâu. Tuy rằng lão tâm hỏa hay nổi giận, lão phế kim hay phản bác ta, lão can mộc lại giống một con quỷ đòi mạng, cả ngày cứ thúc giục đòi huyết, còn ngươi giống hệt một lão hòa thượng, nhưng mà, nhưng mà... từ khi sinh ra, chúng ta đã ở cùng nhau rồi, ta không muốn rời khỏi các ngươi, ô ô ô ~~ "

"Thận thủy, tỳ thổ nói rất đúng, từ khi sinh ra, chúng ta đã ở cùng nhau rồi, ta cũng không muốn tách khỏi các ngươi, nếu không, chúng ta cứ liều mạng cùng luồng nhiệt tà kia đi, nó phá hoại tâm hoả, chúng ta xử lý nó, cùng lắm thì cùng chết!"

"Nếu không con đường sau này, ta cũng không sống nổi!"

"Còn chưa đến thời điểm tồi tệ nhất, các ngươi làm gì mà đòi chết đòi sống thế? Hơn nữa, đã có người tới cứu chúng ta rồi."

"Ai?"

"Đây này, hắn đang nghe chúng ta nói chuyện đó!"

Trần Khánh hơi nao nao, dường như một mảnh tối đen trong ý thức của hắn vừa sinh ra một đôi mắt, mà ở dưới ánh mắt này, là năm đứa nhỏ.

Một đứa đang nằm bất tỉnh nhân sự ở kia, ba đứa nhỏ khác lại đưa mắt nhìn nhau, chỉ có một đứa, vừa nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn trong vùng hắc ám kia, vừa mở miệng pha trò...

Thận thủy có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn sao?

Đây là lần đầu tiên Trần Khánh phát hiện ra tình huống này, cho nên khó tránh khỏi có chút ngoài ý muốn.

Trần Khánh biết thận khai khiếu bên tai, đúng là nó có thể nghe được âm thanh ngoại giới.

Nhưng làm sao mà nhóc con này biết được ở thời điểm hắn bắt mạch, hắn có thể nghe được chúng nó nói chuyện?

Kỳ quái!

Bản thân Trần Khánh cũng không đoán ra được.

Nhưng nếu người ta đã nhắc đến hắn, mà hắn còn không chịu xuất hiện, có vẻ không đúng cho lắm.

"Thận thủy, làm sao ngươi lại biết ta đang ở đây?" Trần Khánh đi thẳng vào vấn đề.

"Oa, thực sự có người!"

"Người nói chuyện này là ai đó?"

"Đây là người mà thận thủy vừa nhắc tới sao?"

Can tỳ phế giống hệt những đứa bảo bảo tò mò, không ngừng lên tiếng.

Bình Luận (0)
Comment