Triệu Ninh Quân chậm rãi xoay người, nhìn xuống một vũng nước đen bên dưới cây cầu.
Theo ánh mắt Triệu Ninh Quân, Trần Khánh cũng nhìn xuống, chỉ thấy sau khi mặt nước vốn yên lặng, chợt nổi lên từng gợn sóng lăn tăn, những ngôi sao đầy trời phản chiếu dưới mặt nước kia lại nhấp nháy tựa như đang nhảy múa.
"Triệu gia gia, người nói xem, đến một ngày nào đó Hán Y Đường có thể trở thành một nơi còn lớn hơn bệnh viện trung tâm Giang Hạ kia không?" Trần Khánh cười nói.
Triệu Ninh Quân nghe vậy, hơi sửng sốt hỏi: "Nhóc con cháu đang nghĩ cái gì vậy?"
Trần Khánh ngồi xổm xuống, nhặt một hòn đá nhỏ lên, rồi ném xuống nước tựa như một đứa bé nghịch ngợm.
Bùm!
Hòn đá rơi xuống, làm từng đóa bọt nước bắn tung tóe lên.
"Cháu muốn làm một chuyện lớn!" Trần Khánh cười hắc hắc.
Triệu Ninh Quân dở khóc dở cười: "Ba của cháu đã làm lung hơn phân nửa đời người, cũng chỉ có thể giữ lấy một mẫu ba phần đất này thôi đó. Làm sao? Cháu còn muốn biến Hán Y Đường này thành bệnh viện nổi danh cả nước sao?"
"Không thể sao?" Trần Khánh hỏi lại.
Triệu Ninh Quân cười lớn lắc lắc đầu: "Cháu đó nha, chẳng lẽ cháu hoàn toàn không hay biết tình cảnh hiện giờ của trung y? Bảy trăm vạn đối đầu với bốn mươi vạn, ưu thế lại không nằm bên ta!"
"Thử xem chẳng phải sẽ biết rồi sao. Nói gì thì nói, cũng phải có người đầu lĩnh đứng lên!" Trần Khánh cười nói.
Trần Khánh không có suy nghĩ dựa vào lực lượng của bản thân đi thay đổi hiện trạng trước mắt, hắn cũng hiểu lực lượng của một người có hạn.
Nhưng chỉ một tia lửa nhỏ, có thể cháy lan cả cánh đồng!
Nếu hiện tại phần đông dân chúng vẫn không mấy tin tưởng vào trung y, thì hắn sẽ cố gắng trở thành một vị bác sĩ trung y làm cho đại đa số dân chúng đều tin tưởng. Làm như vậy, tới thời điểm càng ngày càng nhiều bác sĩ trung y nối gót theo bước chân của hắn, không phải đã có thể cải biến hiện trạng trước mắt hay sao?
"Cháu đó nha, đúng là vẫn quá trẻ tuổi, nhưng nếu thực sự có một ngày như vậy, ta hi vọng mình có thể nhìn thấy!" Triệu Ninh Quân cười nói.
"Đừng, người đừng có bắt chước mấy vị lão tướng quân trên sân khấu. Cháu còn đang trông cậy vào người sống lâu trăm tuổi để làm tấm biển chữ vàng ở Hán Y Đường đó. Người cứ thử nghĩ mà xem, nếu người bệnh đến Hán Y Đường chúng ta, vừa văn trông thấy một vị lão Bồ Tát trăm tuổi ở đó, chẳng phải không cần khám xét gì, chỉ cần người liếc mắt nhìn một cái liền trực tiếp đỡ được một nửa rồi. Người nói xem có đúng hay không?" Trần Khánh trêu ghẹo nói.
Triệu Ninh Quân vỗ một cái vào gáy Trần Khánh, đáng tiếc Trần Khánh nhanh chóng lắc mình, tránh thoát đi: "Thằng nhóc này, chẳng ra cái thể thống gì cả!"
"Ha ha ha, Triệu gia gia, cháu về nhà trước, người cứ đi chậm một chút nha, đừng để bị ngã!" Trần Khánh cười nói.
"Cút đi, ta còn chưa già đến mức không đi được!" Triệu Ninh Quân thổi râu trừng mắt, thiếu chút nữa đã đuổi theo cho Trần Khánh một đinh xác!
(Tra từ đinh xác 钉壳 kia hoài không ra nó là cái gì, nhưng lại thấy được trò chơi chuy đinh xác là kéo búa bao, có lẽ đinh xác là một đòn cắt kéo, hoặc là một búa chăng? Nôm na là cho ăn đòn, kiểu vậy)
Nhưng nhìn thấy bóng dáng Trần Khánh dần đi xa, Triệu Ninh Quân lại không nhịn được khẽ nở nụ cười.
Ông ấy thực sự không nhìn lầm, nhóc con này có thiên phú tốt lắm!
Nói không chừng, trong tương lai, nhóc con này thật sự có thể sáng tạo nên một thứ kỳ tích mà bản thân ông ấy cũng không thể tưởng tượng nổi!
...
Trần Khánh về đến nhà, rửa mặt một phen, sau đó liền nằm lên sofa.
Hôm nay xem như một ngày làm việc mệt mỏi nhất kể từ khi hắn đảm nhận cương vị tới nay, nhưng đương nhiên, cũng là một ngày làm việc phong phú nhất.
Hắn tiếp nhận và chẩn đoán cho nhiều người bệnh như vậy, được nhìn thấy nét thống khổ trên gương mặt mỗi người bọn họ dần dần biến mất, cái loại cảm giác thành tựu phản hồi trở lại này, thật sự khiến cho Trần Khánh cảm nhận được cả thể xác lẫn tinh thần đều thăng hoa sung sướng.
Lại nhìn xem hai ngày này đã tích lũy được bao nhiêu y điểm nào!
Trần Khánh mở ra giao diện thuộc tính, ánh mắt tập trung lên hạng mục y điểm kia.
Hoắc!
42.8!
Sách sách, hơn bốn mươi điểm lận!
Không tồi không tồi!
Vất vả là đáng giá!
Kế tiếp chính là tiết mục thêm điểm!
Vốn dĩ Trần Khánh đã có dự tính tăng châm thứ lên tới Đăng Phong Tạo Cực, nhưng cân nhắc đến mấy ngày nay người bệnh càng ngày càng nhiều, trình độ châm thứ của hắn lại cơ bản có thể ứng phó được phần lớn cục diện rồi, tự nhiên cũng không phải sốt ruột tiếp tục tăng châm thứ lên.
Hơn nữa, đúng là trước mắt, hắn cũng nên dựa theo lời nói của Triệu Ninh Quân, tăng cấp bậc biện chứng lên một chút.
Chỉ có biện chứng đủ nhanh đủ chuẩn, mới có thể trị liệu được cho càng nhiều người bệnh, đồng thời cũng có thể chân chính phát huy ra trình độ của những thủ pháp trị liệu trong tay hắn.
Kết quả là, sau khi Trần Khánh khẽ động ý niệm, thanh giá trị biện chứng kia đã bắt đầu sinh ra biến hóa.
【 Biện chứng: 121/1000(Đăng Đường Nhập Thất)——> biện chứng: 1121/10000(Lô Hỏa Thuần Thanh) 】
(Lô hỏa thuần thanh là dày công tôi luyện)
Đập mười y điểm vào, cấp bậc biện chứng trực tiếp tăng lên tới trình độ Lô Hỏa Thuần Thanh.
Cũng vào thời khắc này, Trần Khánh cảm nhận được một luồng tri thức quen thuộc đang dũng mãnh tràn vào trong óc.
Đó là những lý giải từ bên trong những bộ sách cổ 《 Hoàng Đế Nội Kinh 》, 《 Thương Hàn Tạp Bệnh Luận 》, 《 Châm Cứu Đại Toàn 》...
Quá trình tiêu hóa tri thức này đã hao phí hơn một giờ của Trần Khánh.
Dài hơn so với quãng thời gian hắn cần bỏ ra để nâng cấp châm thú.
Xảy ra loại hiện tượng này, có lẽ vì biện chứng thực sự rất khó hiểu rõ và nắm bắt được!
Nhưng sau khi Trần Khánh tiếp nhận được bộ phận tri thức này, hắn lập tức có một loại cảm giác tựa như cánh cửa đi thông với thế giới của mình đã được mở ra, hay nói cách khác, cả hệ thống tri thức biện chứng của hắn vừa trải qua lễ rửa tội!
Thứ cảm giác này rất khó hình dung, đại khái cũng chỉ có hai chữ là đủ khả năng miêu tả chuẩn xác trạng thái lúc này của hắn.
Ngộ đạo!
Đúng vậy!
Mở auto thật sự là sảng khoái mà!
Phỏng chừng quãng thời gian ngắn ngủi hơn một giờ của hắn, lại tương đương với mười năm khổ học của không ít người.
Còn dư mười mấy điểm, nên thêm vào đâu đây?
Trần Khánh lại quét mắt nhìn giao diện thuộc tính.