"Hôm nay có khá nhiều bệnh nhân tới Hán Y Đường, cháu cũng xem cho không ít người, có phát hiện được vấn đề của bản thân không?" Triệu Ninh Quân chắp hai tay sau lưng, tư thế khoan thai y chang một vị cán bộ kỳ cựu đang đi ở trên đường.
Trần Khánh khó xử cười cười, hắn đã biết mình sẽ trốn không thoát một phen khảo vấn mà, bởi vậy cũng thành thật trả lời: "Cháu còn có khiếm khuyết trên phương diện biện chứng."
Triệu Ninh Quân khẽ nhếch miệng, sau đó ngẩng đầu nhìn lên những ngôi sao trên bầu trời đêm thăm thẳm. Giữa những tiếng còi xe thanh thúy trên đường, ông ấy chậm rãi nói: "Cháu có biết phương thuốc Phù Tang không?"
Phương thuốc Phù Tang?
Trần Khánh khẽ nhíu mày: "Cháu biết, Phù Tang đã trộm sách cổ và dược phương của chúng ta, sau đó đăng kí quyền sở hữu trí tuệ, chuyển thứ vốn thuộc về chúng ta thứ thành của bọn họ, còn đặt tên là phương thuốc Phù Tang!"
Sắc mặt Triệu Ninh Quân chợt trở nên nặng nề, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía trước: "Hơn trăm năm trước, Phù Tang đến Hoa Hạ ta, giết chóc tộc nhân ta, phá hoại đồng bào ta. Vô số danh gia của trung y nhất mạch, cũng chịu khổ dưới độc thủ của bọn họ. Khi đó, nếu vị bác sĩ trung y nào giấu giếm sách cổ hoặc dược phương bị người Phù Tang phát hiện, bọn họ chỉ có hai con đường để đi, hoặc là chết, hoặc là giao ra sách cổ dược phương sau đó chết!"
Trần Khánh nghe đến đây, lập tức giận đến hàm răng không ngừng run rẩy!
Móa nó, đám cháu trai khốn kiếp này!
Hắn có thể tưởng tượng được, đối mặt với thế cục như vậy, những vị bác sĩ trung y ở thời điểm bấy giờ đã tuyệt vọng đến mức nào.
Triệu Ninh Quân khinh miệt cười: "Nhưng cháu có biết vì sao trải qua cả trăm năm thời gian, vậy mà người Phù Tang vẫn không thể nắm giữ được phần tinh túy trong trung y của chúng ta hay không?"
"Nguyên nhân là vì khinh miệt, là vì bọn họ xem thường điều trị dựa vào biện chứng của trung y chúng ta. Về sau, bọn họ áp dụng một chính sách, mang tên là 'Phế y tồn dược'. Trong mắt bọn họ, biện chứng trong trung y là vô dụng, là thứ nên huỷ bỏ, chỉ có dược mới là thứ chân chính hữu dụng, nhưng lại hoàn toàn không hay biết, đó mới là loại suy nghĩ ngu muội đến tột cùng."
"Đối với trung y, dược chỉ là quân cờ mà thôi, trong khi bác sĩ trung y chính là người đánh cờ. Từ xưa đến nay, diễn biến trên bàn cờ, vốn không phải do quân cờ quyết định. Cho nên, phế y tồn dược, y dược đều phế."
"Nhưng một thế kỷ trôi qua, sau khi Phù Tang gặp phải thật nhiều chứng bệnh mà thuốc thang không thể chữa khỏi, bọn họ đã tỉnh ngộ và hiểu ra, điều trị dựa vào biện chứng mới là phần cốt lõi trong trung y. Bởi vậy, từ hơn mười năm về trước, bọn họ đã sửa chữa chính sách, hiện giờ là y dược cùng tồn tại, nhưng phía chúng ta thì sao? Tới hiện giờ, dưới ảnh hưởng của phong trào khởi xướng y học Trung Quốc và phương Tây kết hợp, đề tài mà rất nhiều vị bác sĩ đều đang thảo luận lại là 'Phế y tồn dược'. Tây y có loại tư tưởng này, ta cũng chẳng nói tới làm gì, thế nhưng có không ít người rõ ràng học trung y, lại vẫn còn nắm giữ loại quan điểm như vậy. Thực sự là quá đỗi bi ai!"
Trần Khánh im lặng.
Tuy hắn không muốn thừa nhận, nhưng đúng là có một bộ phận người vẫn giữ khư khư loại quan điểm như vậy, bởi vì tư duy của những người này cũng tương tự như tây y kia.
Bọn họ cho rằng thứ chữa khỏi cho người bệnh chính là thuốc, chỉ cần thành phần thuốc hữu hiệu, như vậy người dùng thuốc là ai cũng chẳng quan trọng.
Loại quan điểm như vậy lại có thể lưu truyền rộng rãi, chính là minh chứng rõ nhất để biết được một điều rằng, ở ngoài kia vẫn có rất nhiều người chưa hề hiểu rõ được trung y, nếu không muốn nói là kiến thức trong đầu quá mức hạn hẹp, nông cạn.
Thế cho nên rõ ràng có rất nhiều thứ, lão tổ tông của chúng ta đều đã chứng minh cho chúng ta thấy nó hữu dụng rồi nhưng vẫn có những con người lại muốn xuất khẩu nó đi, chờ tới lúc không xuất khẩu nổi mới chuyển sang tiêu thụ trong nước, chỉ để đạt được sự tán thành từ đám người ngoại quốc kia, sau đó bọn họ mới nguyện ý tin tưởng.
Có khôi hài hay không?
Nhưng đó lại chính là sự thật!
"Tiểu Khánh, lúc trước ở thời điểm cháu thi đại học, ta và ba của cháu cũng từng có nỗi lo lắng như vậy. Chúng ta lo lắng một khi cho cháu đi học, cháu sẽ bị tây hoá ảnh hưởng, dần dần lệch khỏi quỹ đạo trung y. Nếu thực sự là như vậy, dù với thiên phú của cháu, dù tiếp tục miệt mài học tập, tới cuối cùng cũng khó có thể thành công."
"Nhưng chúng ta lại sợ, nếu không cho cháu đến trường, không cho cháu tiếp xúc với một chút quan điểm bên ngoài trung y, sẽ làm cho tầm nhìn của cháu trở nên hẹp hòi, thiển cận. Suy cho cùng, tây y vẫn là chủ lưu ở Hoa Hạ, nếu cháu có thể học được một vài thứ gì đó của bọn họ, nắm giữ một chút nghệ thuật nói chuyện, cũng có thể mang đến tác dụng không nhỏ cho quá trình làm nghề y của cháu sau này."
"Sau khi chúng ta cân nhắc hồi lâu, tới cuối cùng vẫn quyết định buông tay cho cháu đi học, bởi vì chúng ta tin tưởng, dưới ảnh hưởng đến từ lý niệm bác đại tinh thâm của trung y, dù cháu có học tập cũng không có khả năng bị hệ thống tri thức nông cạn ấy dẫn dắt đi sai đường. Từ xưa đến nay, chỉ có chúng ta đồng hóa người khác, còn chưa từng có đạo lý người khác đồng hóa chúng ta!"
"Hiện giờ xem ra, nhóc con cháu cũng thực không chịu thua kém, ngay cả Thiêu Sơn Hỏa và Thấu Thiên Lương cũng học xong rồi, học được kỹ năng là cái tốt nhưng phải nhớ, phương diện biện chứng là tuyệt đối không thể lơ là, đi xuống. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho ngày hôm nay ta nói với cháu nhiều như vậy. Sở dĩ trung y vẫn tồn tại qua mấy ngàn năm bất diệt, thứ mà nó dựa vào chính là hiệu quả trị liệu, mà ngọn nguồn sinh ra hiệu quả trị liệu lại chính là điều trị dựa vào biện chứng, nếu ngày nào đó, chúng ta thật sự vứt bỏ thứ hạch tâm nhất của trung y, có lẽ trung y thật sự muốn diệt vong rồi!"
Triệu Ninh Quân và Trần Khánh đi tới cầu số hai Giang Hạ, gió lạnh ập tới, hai người đành phải ngừng lại, không tiếp tục tiến về phía trước nữa.