Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 147 - Chương 147 - Cường Giả Trung Y Đại Thành Kỳ!!!

Chương 147 - Cường Giả Trung Y Đại Thành Kỳ!!!
Chương 147 - Cường Giả Trung Y Đại Thành Kỳ!!!

Ngoại trừ Triệu Ninh Quân không chút kinh ngạc, sợ hãi, thì bên trong Hán Y Đường, ngay cả Trần Tùng cũng cảm thấy không sao tin nổi.

Từ khi nào thì con trai của ông ấy đã lợi hại đến mức này? Nhóc con kia lại có thể làm cho người bệnh chỉ tên nói họ tìm tới tận cửa cầu chạy chữa?

Đây không phải là đãi ngộ mà những vị lão trung y mới có được hay sao?

Sau đó, sự thật đã chứng minh, đúng là Trần Khánh có bản lĩnh này.

Ở trong quá trình trị liệu người mắc bệnh say nắng, Trần Khánh đã thi triển cùng lúc cả Thiêu Sơn Hỏa lẫn Thấu Thiên Lương, chân chân thực thực làm cho những vị bác sĩ khác của Hán Y Đường phải nghẹn họng nhìn trân trối.

Tiếu Khải học được Viên Cửu Châm, và dựa vào kỹ thuật châm thứ, gã có thể vươn lên xếp hạng vị trí thứ hai trong Hán Y Đường.

Nhưng so sánh với bổ tả châm pháp đỉnh cấp, Viên Cửu Châm vẫn có chênh lệch không nhỏ.

Chỉ cần căn cứ vào hiệu quả trị liệu cho người bệnh say nắng của hai người bọn họ, liền có thể thấy được lốm đốm.

Trần Khánh trị liệu người bệnh say nắng, cả về tốc độ hạ nhiệt lẫn trạng thái khôi phục, đều tốt hơn Tiếu Khải. Những người có mặt ở đây đều là lão trung y có kinh nghiệm lâm sàng tới mấy chục năm, bệnh trạng của người bệnh có được chữa tốt hay không, chỉ cần dựa vào khí sắc của bọn họ là có thể nhìn ra một chút.

Nhưng nhân vật khoa trương nhất, lại chính là Triệu Ninh Quân.

Ông ấy cũng sử dụng châm thứ để trị liệu cho người bệnh, nhưng loại châm thứ ông ấy dùng lại là thủ pháp bình thường nhất, ấy thế nhưng hiệu quả trị liệu của ông ấy lại tốt hơn hẳn so với Trần Khánh dùng Thiêu Sơn Hỏa cùng Thấu Thiên Lương.

Ban đầu Trần Khánh cũng không hiểu vì sao lại như vậy, nhưng về sau, khi hắn được tận mắt nhìn thấy quá trình Triệu Ninh Quân phối hợp huyệt vị để áp dụng châm thứ, cuối cùng hắn cũng hiểu được.

Phải nói rằng, tuy thủ pháp mà Triệu Ninh Quân dùng rất bình thường, nhưng cách ông ấy phối hợp huyệt vị lại cực kỳ tinh diệu, thiếu một huyệt vị hay nhiều huyệt vị, đều không thể đạt tới hiệu quả trị liệu tương ứng.

Tình huống này cũng tương tự như cách phối hợp các vị thuốc Đông y trong đơn thuốc, bất kể là bao nhiêu loại dược liệu, hay là liều lượng của mỗi một loại dược liệu, đều được ông ấy khống chế tới cực hạn.

Trung y chính là như vậy. Bác sĩ càng lợi hại, khi họ bắt tay vào chữa bệnh, thủ pháp lại càng đơn giản, bởi vì ông ấy đã hoàn toàn thấu triệt những tri thức phức tạp trong trung y.

Đây chính là cường giả trung y Đại Thành kỳ sao?

Khủng bố như vậy!

Trần Khánh có cảm giác Triệu Ninh Quân giống như vị lão tăng quét rác trong Thiếu Lâm tự, nhìn bề ngoài bọn họ rất bình thường không có gì kỳ lạ, ngay cả thủ đoạn cũng không mới mẻ, nhưng người chuyên nghiệp chân chính mới có thể cảm thấy được bọn họ mạnh mẽ không gì tả xiết.

Nhưng Triệu Ninh Quân giỏi, đã giỏi cả vài chục năm nay rồi, toàn bộ Hán Y Đường cũng quá quen với chuyện ông ấy có thể chữa khỏi bệnh cho người ta bằng tốc độ cực kỳ nhanh chóng.

Ngược lại, ‘tài năng mới nổi’ Trần Khánh mới là nhân vật làm mọi người vô cùng kinh ngạc.

Bọn họ thực sự không nghĩ tới, ở loại thời khắc mấu chốt này, người đứng ra gánh vác trọng trách cùng một nhóm lão trung y, lại là một người mới vừa đảm nhận cương vị chưa đầy một tháng.

Dù ai nấy đều biết Trần Khánh chính là con trai của ông chủ, con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh, nhưng bọn họ thực sự không thể dự đoán nổi hắn lại nắm giữ y thuật mạnh mẽ đến vậy.

Dần dần về sau, khi người bệnh tới Hán Y Đường càng ngày càng nhiều, đến thời điểm các bác sĩ khác cũng bận rộn túi bụi, Trần Khánh đột nhiên biến thành một cục gạch, nơi nào cần thì chuyển qua nơi đó.

"Trần Khánh, bên này có người bệnh ho khan, cậu đi tới xem một chút."

"Trần Khánh, người bệnh không đổ mồ hôi, làm phiền cậu đi tới một chút."

"Trần Khánh, người bệnh này đổ máu..."

"Trần Khánh..."

"..."

Tới lúc này, Trần Khánh mới phát hiện, nhanh cũng có phiền não của nhanh.

Bởi vì kỹ thuật châm thứ rất tốt, cho nên hắn đã chậm rãi trở thành vì đội viên cứu hoả của Hán Y Đường. Bất cứ nơi nào xảy ra vấn đề, mọi người sẽ nghĩ đến hắn đầu tiên.

Mệt là mệt thật, nhưng Trần Khánh lại vui lắm.

Y điểm nha, tất cả những thứ này đều là y điểm đó!

Một ngày đi qua, sau khi Hán Y Đường tổng động viên toàn bộ nhân lực, bọn họ đã tiếp nhận và chẩn đoán được cho gần ba trăm người.

Bình quân xuống, cũng tương đương với mỗi vị bác sĩ Hán Y Đường đã xem bệnh cho gần 30 người.

Con số này sắp sửa vượt qua cực hạn của Hán Y Đường.

Nếu nhiều người hơn, rất có khả năng sẽ gia tăng tỷ lệ chẩn đoán nhầm.

Không nói tới những người khác, ngay cả bản thân Trần Khánh, sau mỗi lần đều phải ân cần thăm hỏi ngũ tạng của bệnh nhân, đến cuối cùng, đầu óc hắn cũng trở nên hỗn loạn, khả năng tập trung chú ý suy giảm.

Đây là biểu hiện điển hình của việc dùng não quá độ.

Suy cho cùng, các bác sĩ trung y không chỉ phải hỏi, còn phải căn cứ vào những tin tức mà bản thân nắm giữ được, để tiến hành chẩn đoán bệnh.

Chỉ cần có một chút chi tiết nhỏ nào đó bị bỏ sót, rất có khả năng sẽ dẫn đến kết quả chẩn đoán bệnh có chút sai lầm.

Và sau đó, một chút sai lầm này cũng vô cùng có khả năng sẽ làm cho thủ pháp châm thứ không hiệu quả, hoặc là đơn thuốc kê ra không đúng chứng bệnh.

Khi đến thời điểm cuối ngày, suýt chút nữa Trần Khánh cũng phạm sai lầm trong quá trình chẩn đoán bệnh cho mấy người.

Cũng may trình độ châm thứ của hắn rất cao, phạm sai lầm rồi vẫn có thể cứu vãn trở lại.

Nhưng tình huống này cũng gõ vang trong đầu Trần Khánh một hồi chuông cảnh báo!

Đã đến lúc hắn phải tăng mạnh năng lực biện chứng.

"Trần Khánh, cháu tới đây!"

Ngay tại thời điểm Hán Y Đường sắp đóng cửa, bỗng nhiên Triệu Ninh Quân kéo lê thân thể mỏi mệt của mình đi tới văn phòng bác sĩ.

Khi ông ấy phát hiện ra Trần Khánh cũng có mặt ở trong này, lập tức vẫy vẫy tay với hắn.

Trần Khánh thấy vậy, cũng nhanh chóng đi theo.

Hai người sóng vai bước ra khỏi Hán Y Đường, rồi bình thản rảo bước trên con đường mờ mịt ánh hoàng hôn, từng bước từng bước thong thả.

Bình Luận (0)
Comment