Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 146 - Chương 146 - Chúng Ta Tồn Tại, Đều Vì Sức Khỏe Của Người Dân!!!

Chương 146 - Chúng Ta Tồn Tại, Đều Vì Sức Khỏe Của Người Dân!!!
Chương 146 - Chúng Ta Tồn Tại, Đều Vì Sức Khỏe Của Người Dân!!!

Lý Lỗi nhíu mày nói: "Bác sĩ Trần, tuy vẫn là châm cứu, nhưng suy cho cùng, cậu cũng cứu được mẹ của tôi rồi. Như vậy, năm nghìn hai, có được không?"

Dù với Lý Lỗi, cái giá này vẫn có chút thấp, suy cho cùng, mẹ gã nằm một ngày ở phòng bệnh ICU này cũng mất tới bốn ngàn, đó là còn chưa tính tới các loại kiểm tra cập nhật trị liệu, nhưng gã sợ, nói cao hơn một chút, Trần Khánh sẽ không thu.

Nhưng Trần Khánh nghe được con số này, vẫn giữ lập trường kiên định như cũ: "Bác sĩ Lý, đây là vấn đề nguyên tắc, hi vọng anh tôn trọng ý kiến của tôi."

Lý Lỗi thấy vẻ mặt Trần Khánh nghiêm nghị, thậm chí còn có chút không vui, gã chẳng còn biết làm gì hơn, không khỏi thở ra một hơi, nói: "Được rồi."

Đinh!

Sau khi di động trong tay Trần Khánh nhận được tin nhắc chuyển khoản, hắn cũng chẳng tiếp tục lửng lơ ở nơi này thêm nữa, liền vẫy vẫy tay với Lý Lỗi, nói: "Vậy nhé, tôi trở về đây, nếu mẹ của anh khôi phục không tồi, nhớ phải giải quyết vấn đề tâm huyết quản đúng lúc, người có tuổi không thể chịu đựng được quá lâu đâu."

Lý Lỗi gật đầu: "Tôi nhớ kỹ rồi. Bác sĩ Trần, đi thong thả."

Trần Khánh gật gật đầu, rồi tiếp tục lặp đi lặp lại xác nhận xem mình có bỏ sót , lúc này mới xoay người vén rèm lên chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh.

Nhưng mà Đường Khâu đang đứng trước mặt, lại vội vàng ngăn cản đường đi của hắn: "Bác sĩ Trần, Hán Y Đường các cậu có thể dung nạp được bao nhiêu người bệnh?"

Ừm?

Có ý tứ gì?

Trần Khánh không muốn tự mình đi tìm hiểu vấn đề này của đối phương, lập tức hỏi: "Anh muốn nói cái gì?"

Đường Khâu chân thành nói: "Trong bệnh viện chúng tôi còn hơn mười người bệnh say nắng, nếu có thể, tôi sẽ thông báo cho người nhà của bọn họ, để những người này chuyển tới Hán Y Đường điều trị, cậu có thu nhận người ta không?"

Nghe nói như thế, Lý Lỗi cũng vội vàng kéo mành lên. Gã nhìn Đường Khâu, không khỏi thấp giọng nói, "Đường Khâu, anh làm như vậy, nếu bị phó viện trưởng biết được, khẳng định sẽ phải chịu phạt."

Rõ ràng là người bệnh đang nằm trong bệnh viện nhà mình, lại đuổi người ta đi, là vị lãnh đạo nào cũng sẽ bất mãn với Đường Khâu.

"Không phải chỉ chịu phạt một chút thôi sao? Không đáng ngại " Đường Khâu tỏ vẻ không sao cả cười cười: "Bác sĩ Trần, kỳ thật ngay từ đầu, tôi muốn nhờ cậu lưu lại nơi đây, giúp chúng ta trị liệu cho những bệnh nhân kia, nhưng bệnh viện có quy định, cậu chỉ là một người ngoài, dẫu cũng công tác trong ngành y, nhưng chuyện này vẫn rất phiền toái. Hơn nữa cho dù cậu có chữa khỏi toàn bộ cho bọn họ, bệnh viện chúng tôi cũng chẳng cảm kích gì cậu đâu. Cho nên, chỉ cần cậu đồng ý, ngay bây giờ, tôi sẽ đi thông báo cho người nhà của những người đó."

Trần Khánh kỳ quái nói: "Vì sao anh lại muốn làm như vậy?"

Tình nguyện để bản thân cõng nồi (chịu tiếng xấu thay người khác), cũng muốn giao người bệnh cho hắn. Đây là lần đầu tiên Trần Khánh nhìn thấy loại bác sĩ như này.

Đường Khâu cười cười: "Cũng vì tôi là một bác sĩ, không thể vì một chút vấn đề thể diện, mà cứ giữ chặt không tha những người bệnh mà bản thân biết rằng mình khônj thể chữa trị được cho bọn họ. Chúng tôi đã không giải quyết được, nhưng lại có thể đi tìm người giải quyết được."

Trần Khánh cười nói: "Anh không sợ sau khi chuyện này lan truyền ra, chúng tôi sẽ cướp mối làm ăn của các anh sao?"

Đường Khâu cười ha ha: "Bác sĩ Trần, cậu thật hài hước, nếu trung y có thể dựa vào mấy ca bệnh mà có thể cướp được thị trường của chúng tôi, thì chúng tôi đã sớm không làm nổi nữa rồi. Dù cả mọi người phủ Giang Hạ đều biết chuyện này, nó cũng chẳng ảnh hưởng gì tới chúng tôi đâu, bởi vì Hán Y Đường các cậu không thể gánh vác nổi thị trường y liệu khổng lồ này."

Trần Khánh bất đắc dĩ cười cười.

Đúng vậy, những lời Đường Khâu nói không sai, dù danh tiếng của Hán Y Đường lan khắp cả phủ Giang Hạ, bọn họ cũng chẳng thay đổi được gì.

Người nên khám trung y chắc chắn sẽ tới khám trung y, người nên đi bệnh viện kiểu gì cũng sẽ đi bệnh viện.

Trong hoàn cảnh trung y không được phổ biến rộng rãi, số lượng bác sĩ còn thiếu quá nhiều, dù trong số bọn họ xuất hiện mấy vị bác sĩ trung y ngưu nhân, vẫn không làm nên chuyện gì to tát cả.

Nếu ngươi lợi hại, một ngày có thể xem được mười mấy, hai mươi người bệnh, thậm chí là ba mươi người bệnh, thế thì đã làm sao?

Phải biết rằng, mỗi ngày bệnh viện trung tâm Giang Hạ đều tiếp nhận và khám chữa cho gần vạn lượt người!

Có thể so sánh được không?

Khẳng định là không được rồi!

"Anh cứ thông báo đi, để cho bọn họ đến Hán Y Đường!" Trần Khánh nói.

Đường Khâu tỏ vẻ kính nể vươn tay phải tới: "Tôi thay mặt người nhà của những người bệnh này cám ơn cậu trước, cũng thay bệnh viện chúng tôi cám ơn cậu!"

Trần Khánh có thể tiếp nhận cục diện rối rắm này, nghĩa là bệnh viện bọn họ sẽ không tiếp tục chịu đựng áp lực càng ngày càng gia tăng bởi vì có người bệnh mất đi nữa.

Đường Khâu đã cứu lại những người bệnh này, cũng cứu lại thanh danh bệnh viện, cho nên, gã mới có thể nói lời cảm tạ Trần Khánh.

Trần Khánh bắt tay với gã, rồi âm thầm phát lực: "Nếu có một ngày, Hán Y Đường trở thành đối thủ cạnh tranh của các anh, hi vọng chúng ta còn có thể hài hòa giống hôm nay!"

Ái chà?

Chí khí không nhỏ nha!

Đường Khâu nhìn ánh mắt kiên định của Trần Khánh, trong lòng lại chấn động, tay phải của gã cũng lập tức xiết chặt lại, mở miệng đáp lại một câu: "Đương nhiên, chúng ta tồn tại, đều vì sức khỏe của người dân!"

"Mau, nâng người đến bên này nghỉ ngơi!"

"Dì à, đến bên này, đúng, để cháu đi chuyển cho dì cái ghế."

"Ngượng ngùng nha, ở chỗ chúng tôi không có phòng bệnh, vị trí thật sự là quá nhỏ, mong mọi người thấu hiểu giùm!"

"Trần sư nói nếu nơi này không xếp hàng được, thì để cho người bệnh tới văn phòng của ông ấy đi, ông ấy cũng đến tọa chẩn."

"..."

Sau khi được Đường Khâu giới thiệu, một nhóm người bệnh bị cảm nắng mức độ nặng trong bệnh viện, đều đi tới Hán Y Đường khám chữa.

Điều này làm cho Hán Y Đường vốn đã chen chúc, lại càng đạt tới cực hạn tiếp nhận và khám chữa bệnh nhân.

Nhưng chỉ một nhóm người bệnh này, nếu đưa vào bệnh viện, có khả năng bọn họ đi chơi trốn tìm tới một ngày cũng không bị phát hiện.

Triệu Ninh Quân, Hàn Thanh, Tiếu Khải, Trần Khánh.

Bốn người bọn họ đã trở thành quân chủ lực đối mặt với căn bệnh nắng nóng lần này.

Bọn họ cần phải đối phó với căn bệnh say nắng như tây y đã nói!

Sở dĩ trong bốn người này có cả Trần Khánh, hoàn toàn là vì gần như toàn bộ những người bệnh say nắng này, đều tới tìm hắn.

Ai bảo Đường Khâu chỉ báo ra tên của hắn làm chi?

Bình Luận (0)
Comment