Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 177 - Chương 177 - Anh Đúng Là Hình Tượng Nhân Vật Chính Trong Cuốn Tiểu Thuyết Mà Tôi Đang Viết Đó!!!

Chương 177 - Anh Đúng Là Hình Tượng Nhân Vật Chính Trong Cuốn Tiểu Thuyết Mà Tôi Đang Viết Đó!!!
Chương 177 - Anh Đúng Là Hình Tượng Nhân Vật Chính Trong Cuốn Tiểu Thuyết Mà Tôi Đang Viết Đó!!!

Trần Khánh buông di động, lần này, hắn không còn tiếp tục nhận được bất cứ tin tức gì khác nữa, bắt đầu một lòng một dạ đắm chìm vào thế giới của《 Hoàng Đế Nội Kinh 》.

Và vừa đọc một cái, lập tức hết cả buổi sáng.

Sau khi Trần Khánh đơn giản ăn xong bữa cơm trưa và nghỉ ngơi một chút, hắn nhanh chóng đi tới phòng khám số bốn.

Đợi cho đến khi hắn ngồi xuống, liền có một người trẻ tuổi chậm rì rì đi đến.

Chỉ thấy hai má đối phương khô quắt, sắc mặt trắng bệch lại kèm theo đen vàng, toàn bộ trong đáy mắt đều không có tinh thần, triệt để lộ ra dáng vẻ hư thoát (có thể là hạ đường huyết do mất máu hoặc mất nước).

"Bác sĩ Trần, tôi là do Vương Vũ giới thiệu tới đây, mong anh giúp tôi... Hít~ chờ, chờ tôi năm phút đồng hồ nhé..."

Người trẻ tuổi này vừa đi vừa nói, nhưng chờ cho đến khi cái mông của gã vừa chạm xuống mặt ghế, cả người lại lập tức bật dậy y như súng lên nòng, sau đó chạy như bay ra khỏi phòng mạch.

Nhưng hai giây sau khi bóng dáng người này biến mất, bỗng nhiên bên khung cửa lại xuất hiện một bàn tay. Bàn tay nọ run rẩy bắt lấy khung cửa, ngay sau đó một cái đầu ló ra.

"Trần, bác sĩ Trần, nhà! Vệ! Sinh! Ở đâu ~ "

Trần Khánh lập tức nói: "Sau khi quẹo trái thì đi hai mươi mét, lại quẹo phải đi tới một chút, nhà vệ sinh ở ngay bên cạnh."

Cái đầu của người trẻ tuổi nọ cũng lập tức biến mất theo: "Tạ ơn ~ tạ ơn..."

Chuyện này… là đi tả sao?

Không bao lâu sau, chừng năm sáu phút trôi qua, Trần Khánh vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy người trẻ tuổi kia đang run rẩy run rẩy đi tới trước cửa, đôi chân nọ phát run cứ như một cái giá lỏng lẻo, muốn rời nhau ra bất cứ lúc nào.

"Bác sĩ ~ Trần ~ "

Trần Khánh nhìn thấy người này nói chuyện cũng lộ ra vẻ hư thoát, liền tiến lên giúp đỡ đối phương, chậm rãi đưa người này đi tới chiếc ghế nhỏ đã được đẩy ra sẵn ở ngay trước mặt bàn làm việc của mình.

Nhưng đợi cho đến khi cái mông của gã vừa dính vào ghế, thứ cảm giác kia lại xuất hiện!

"Tê ~ không được, tôi, tôi lại có... Cảm giác ~ "

Kỳ thực, trước khi đến đây, Trang Lượng đã đại tiện tới 6 lần, gã vốn cho rằng, 6 lần đã đủ cho một ngày hôm nay của mình rồi, ai ngờ đâu vừa tới Hán Y Đường, cái bụng của gã lại bắt đầu kháng nghị.

"Anh cứ đợi một lát trước đã." Khi Trần Khánh nói chuyện, hắn đã nhanh chóng lấy ra hộp châm.

Trang Lượng nghe xong câu này, càng trở nên nóng nảy: "Bác sĩ Trần, không được, tôi không chờ được ~ nếu không đi sẽ đại tiện ra quần mất..."

Trần Khánh lấy ra ngân châm, lập tức nói: "Chỉ một lát thôi, cố gắng chịu đựng."

Nói xong, Trần Khánh lập tức ấn gã ngồi xuống ghế, sau đó vén hai ống quần của Trang Lượng lên, cởi cả giày và tất của gã ra, rồi trực tiếp đâm xuống hai huyệt vị là Túc Tam Lý và Nội Đình [1].

[1] : Huyệt Nội Đình nằm ở giữa khe nối ngón chân thứ 2 và thứ 3, có tác dụng: điều trị đau dạ dày, trị viêm ruột, giảm tình trạng đau đầu, trị đau răng, trị viêm Amidan…

Trang Lượng vô cùng nôn nóng!

Thậm chí gã còn lên tiếng oán trách vì sao Trần Khánh lại cởi giày của gã ra.

Vốn dĩ lúc này, gã muốn đi WC còn có chút khó khăn, nếu đợi thêm lát nữa thật sự sẽ đại tiện ngay tại nơi này, làm sao gã có thể chịu đựng nổi?

Nhưng ngay tại thời điểm Trang Lượng đã gấp đến độ khó mà nhịn nổi nữa, đột nhiên loại đau đớn mãnh liệt ở vùng bụng, cùng với cảm giác hậu môn không thể kiềm nén được nữa, lại bắt đầu chậm rãi lui đi.

Yêu! ?

Đây là có ý gì?

"Cảm giác hiện giờ của anh là gì, còn muốn đại tiện nữa không?" Trần Khánh hỏi.

Trang Lượng ngừng lại một chút, sau khi xác định được cảm giác đau đớn của mình đã biến mất, gã lập tức lắc đầu như trống bỏi.

Trần Khánh thấy vậy, cũng nhanh chóng rút ngân châm, và ra hiệu để gã tự mình đi giày vào.

"Tình trạng của anh là đi tả rất nhiều lần trong ngày, đúng không?" Trần Khánh đã trở lại phìa trước bàn công tác của mình.

Trang Lượng xỏ giày vào chân, rồi vội vàng nói: "Đúng đúng đúng, suốt ngày chỉ muốn đi đại tiện, thực sự đã đại tiện tới bất lực rồi. Bác sĩ Trần, anh không biết đâu, cái loại cảm giác ngồi xổm trong WC, muốn đại tiện lại không đại tiện được kia, nó thực sự khó mà chịu đựng nổi."

"Mà còn chưa hết đâu, sau khi ngồi chồm hổm nửa ngày, chờ tới khi cái bụng không đau, tôi vừa kéo quần sịp lên, cái bụng lại bắt đầu đau đớn. Mỗi lần đều như vậy, anh nói xem có tức muốn chết hay không? Từ khi mắc căn bệnh này tới hiện tại, lúc nào trên người tôi cũng phải mang theo một cuộn giấy, nếu không, tôi chỉ sợ bản thân chết ở trong WC còn muốn người khác dùng giấy chùi đít cho mình. Thế không phải quá mức xấu mặt hay sao?"

Trần Khánh thực sự bị người trẻ tuổi này chọc cười rồi!

Đối phương đi tả đã không còn ra hình người nữa, vậy mà vẫn còn tâm trạng tấu hài [2]!

[2] : nguyên văn 相声-tướng thanh, hay tấu nói là một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.

Đúng là một nhân tài mà!

"Đến đây nào, anh vươn tay tới đây, tôi bắt mạch cho anh." Trần Khánh cười nói.

Chỉ dựa vào vọng chẩn, về cơ bản Trần Khánh đã có thể xác định đối phương gặp vấn đề tại tỳ thận, nhưng cụ thể là loại bệnh trạng gì, lại cần bắt mạch mới có thể xác định được.

Trang Lượng vừa nghe Trần Khánh muốn bắt mạch cho mình, đã ngoan ngoãn đưa tay ra, nhưng trong miệng vẫn không ngừng lải nhải: "Bác sĩ Trần, tôi có nghe Vương Vũ nói về thủ đoạn bắt mạch của anh nha, giống như trang bị một cái cameras ở trong thân thể bệnh nhân vậy. Ối không, không đúng, không chỉ là thân thể, trong nhà cũng có nữa, anh còn có thể nhìn thấy người khác làm gì ở nhà. Đúng không nào? Sách sách sách, nói thật, anh đúng là hình tượng nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết mà tôi đang viết đó."

Trần Khánh lập tức trở nên tò mò: "Anh đang viết tiểu thuyết sao?"

Trang Lượng cười nói: "Đúng vậy, tôi nổi tiếng trong hàng ngũ những tác giả sách ế, bút danh là Tiểu Yêu Quái Mùa Hè. Bác sĩ Trần, anh có muốn đọc thử bộ tiểu thuyết mà tôi đang viết hay không? Tôi viết bác sĩ văn đó, rất tương xứng với chuyên ngành của anh luôn, thật sự. Ây cha, ta nói vì viết bác sĩ văn, mà tôi đã vất vả khổ cực một phen đó. Này, anh xem đi, đây là cuốn tiểu thuyết đang viết dở của tôi đăng trên TomatoNovel đó!"

Bình Luận (0)
Comment