Trần Khánh cười nói: "Vẫn là bác sĩ Vương giác ngộ cao!"
Sở Diêu Quyền hừ hừ nói: "Được rồi, tôi không tham gia vào chuyện náo nhiệt này nữa, đi làm việc đây."
Vương Xuân Lan nói: "Tôi cũng phải đi tọa chẩn."
Nói xong, hai người liền nhanh chóng rời khỏi văn phòng.
Trần Khánh chỉ còn một mình, lại khẽ lắc đầu cười cười.
Lại nói tuy hắn không cầm điện thoại lên mạng hóng hớt, nhưng với loại chuyện này, không cần xem hướng đi của dư luận, hắn cũng có thể đoán được.
Với sự kiện lớn kiểu này, ai cũng có thể tốn chút tiền, giả vờ nêu lên dân ý.
Nhưng hắn vừa ngồi xuống đọc《 Hoàng Đế Nội Kinh 》được nửa giờ, đột nhiên di động bắt đầu réo vang.
Là ai đó gửi tin nhắn tới.
Trần Khánh lấy di động ra quan sát.
Bốn thần y Bắc Kinh (4)
@ Phổ Thiên Đồng Khánh
Đám nhiều chuyện này muốn làm cái gì nữa đây?
Trần Khánh mở khoá điện thoại, sau đó nhanh chóng ấn vào nhóm tán gẫu, bất ngờ trên mạng nhảy ra ảnh chụp của chính hắn.
Ừ thì ảnh cũng hắn cũng chẳng có gì, nhưng hết lần này tới lần khác, trong ảnh chụp còn có một người khác nữa.
Là Quách Bạch Gia.
Không phải đó là hình ảnh lúc bọn họ đang ngồi ăn cơm ư? Là ai chụp đây?
Vẫn Như Cơn Gió: 【 hình ảnh 】
Vẫn Như Cơn Gió: @ Phổ Thiên Đồng Khánh, được nha, Khánh ca lại quen biết Quách lão, còn có thể ăn cơm cùng một bàn với ông ấy. Khánh ca, ngươi có biết ngươi đã trở nên nổi tiếng trên Tieba [1] của trường chúng ta hay không?
[1] : chính là Baidu Tieba, nền tảng chia sẻ tìm kiếm kết hợp với giao lưu trực tuyến, thương hiệu độc lập trực thuộc Baidu và cộng đồng người Hoa hàng đầu thế giới
Gia Phụ Đại Nhân: Moá nó, Khánh ca, ta móa nó ngủ với ngươi năm năm rồi, thế mà ngươi lại không nói cho ta biết ngươi có quen với Quách lão. Thực sự là cảm tình phai nhạt, phai nhạt quá mức rồi! ! !
Bốn Chiếc Lá Thành Quý Phong: Khánh ca, ngươi có mối quan hệ bậc này thì lựa chọn về nhà làm gì? Vì sao không dứt khoát đi nơi khác? Chẳng phải muốn vào bất cứ trung y viện nào cũng do bản thân ngươi lựa chọn hay sao?
Vẫn Như Cơn Gió: Đúng vậy, Quách lão chính là danh y đại sư, chút nhân mạch ấy tuyệt đối có.
Bốn Chiếc Lá Thành Quý Phong: Nhưng những lời Quách lão nói thật sự rất nguy hiểm, cũng không biết có người nào chĩa mũi nhọn vào ông ấy hay không.
Gia Phụ Đại Nhân: Cắt, ngươi cho là Quách lão người ta chỉ biết ăn mà không biết làm gì sao? Người ta trung tây y đều trải qua cả rồi, hai bên đều có người quen, hơn nữa, một khi ông ấy dám nói ra những lời này, đã đủ để chứng minh bản thân không hề sợ hãi rồi.
Bốn Chiếc Lá Thành Quý Phong: Nhưng nói đến cùng, làm như vậy cũng không tốt lắm, ta thích trung tây y hài hòa chung sống, không hi vọng hai bên phát sinh mâu thuẫn.
Gia Phụ Đại Nhân: Quan tâm đến mấy chuyện vĩ mô ấy làm gì, chúng ta chỉ là một đám làm công thối tha [2] thôi, đừng nghĩ làm bác sĩ thì thần thánh lắm, thích giành giật thì cứ đi mà giành giật, chẳng sao cả.
[2] : nguyên văn 臭打工 – xú đả công
Vẫn Như Cơn Gió: Lại nói, công khai đáp trả tây y như vậy thực sự là quá mức hung mãnh. Ta còn nhớ hình như ở Lưu Cầu [3] bên kia có một vị bác sĩ trung y, y thuật làm sao thì không rõ lắm, nhưng có thể công khai gọi nhịp với đám bác sĩ tây y ở ngay đại bản doanh Ưng Đế (nước Nga) của bọn họ, còn có thể mở phòng khám trị liệu trung y, thực sự ngưu bức.
[3] : Là quần đảo Nansei theo cách gọi của Nhật Bản, hay Quần đảo Ryukyu theo cách gọi quốc tế phổ biến, là một chuỗi các hòn đảo ở phía tây Thái Bình Dương sát mép phía đông của Biển Hoa Đông. Quần đảo Nansei trải dài theo hướng tây nam từ đảo Kyushu đến gần đảo Đài Loan.
Bốn Chiếc Lá Thành Quý Phong: Ta còn nhớ, tên là Nghê Hiệp, nhưng mà ngươi còn nhớ hay không? Lúc chúng ta đến trường, có một giáo viên đã nói hắn là kẻ lừa đảo.
Vẫn Như Cơn Gió: Có ấn tượng, nhưng ta cảm thấy chuyện này không quá đúng. Tuy người Ưng Đế bên kia không hiểu trung y, nhưng nếu hắn thực sự là một kẻ lừa đảo, dám lừa gạt những người tìm đến chữa bệnh, đám người bên kia lại nhịn không cho một súng bắn chết hắn ư?
Phổ Thiên Đồng Khánh: Ai chụp bức ảnh này vậy?
Gia Phụ Đại Nhân: Rốt cuộc cũng xuất hiện rồi, mau nói đi, ngươi có quan hệ gì với Quách lão?
Vẫn Như Cơn Gió: Là một học đệ đăng lên Tieba, hắn có đến phủ Giang Hạ tham gia buổi toạ đàm của Quách lão, vốn dĩ hắn cũng chỉ đăng ảnh để trang bức một chút, kết quả là có người trên Tieba nhận ra ngươi, sau đó group của lớp chúng ta lập tức sôi như chảo dầu.
Group lớp?
Trần Khánh nhìn những group không hiện lên nhắc nhở kia, quả nhiên, tin tức này đã sôi sục trên group của lớp rồi, vừa ấn vào là thấy, cả đám học sinh đang xôn xao bàn luận về hắn.
Sau đó, Trần Khánh nhanh chóng thoát ra, lại ấn vào nhóm thần y.
Bốn Chiếc Lá Thành Quý Phong: Khánh ca, sao lại im bặt rồi? Đừng tiếp tục giấu giếm thêm nữa, toàn thế giới đều biết ngươi ăn cơm cùng Quách lão rồi.
Phổ Thiên Đồng Khánh: Chẳng qua một người lớn trong nhà ta là bạn bè của Quách lão thôi, lần này cũng là lần đầu tiên ta gặp mặt ông ấy, không có quen thân lắm đâu.
Vẫn Như Cơn Gió: Là vị ngồi bên cạnh ngươi sao? Ông ấy có lai lịch gì?
Phổ Thiên Đồng Khánh: Là trụ cột của Hán Y Đường chúng ta. Từ khi ta còn chưa sinh, Triệu gia gia đã có mặt tại Hán Y Đường rồi.
Gia Phụ Đại Nhân: Ta cảm nhận được một chút hương vị ẩn sĩ cao nhân,. Khẳng định là khi Triệu gia gia của ngươi còn trẻ, ông ấy vô cùng ngưu bức đó, bằng không làm sao có thể gặp được Quách lão?
Bốn Chiếc Lá Thành Quý Phong: Ừm, ta cũng nghĩ vậy!
Đúng vậy!
Thời còn trẻ, vị kia còn dám chỉ thẳng vào mũi Quách Bạch Gia, mắng ông ấy cơ mà.
Kỳ thật Trần Khánh cũng rất tò mò, rốt cuộc giữa hai người bọn họ, ai có y thuật cao hơn, nhưng với trình độ hiện tại của hắn, dù hai người ấy tỷ thí ngay trước mặt, phỏng chừng hắn cũng không nhìn ra được cao thấp.
Chuyện này cũng giống như Hoa Sơn luận kiếm, đám tiểu lâu la ngồi bên ngoài nhìn vào, thấy ai cũng ngưu bức, nhưng cao thủ thì khác, ngay từ chiêu thức mở đầu, người ta đã biết kết quả rồi!
Phổ Thiên Đồng Khánh: Cũng tàm tạm, thôi không nói nữa, ta phải học tập.
Gia Phụ Đại Nhân: Móa nó, vừa nói được vài câu, ngươi đã muốn đi?
Bốn Chiếc Lá Thành Quý Phong: Không phải Khánh ca vẫn luôn như vậy sao? Bằng không lúc ở trên trường, làm sao hắn có thể nghiền áp cả lớp chúng ta?
Gia Phụ Đại Nhân: Hừ nếu nhà ta có một vị lão trung y cấp bậc sánh ngang với Quách lão, ta cũng có thể!
Vẫn Như Cơn Gió: Vậy ngươi có thể cầm sách thuốc đọc suốt một ngày hai mươi bốn giờ ngoại trừ lúc ăn cơm ngủ nghỉ không?
Gia Phụ Đại Nhân: ...