Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 175 - Chương 175 - Dùng Xong Liền Ném!

Chương 175 - Dùng Xong Liền Ném!
Chương 175 - Dùng Xong Liền Ném!

"Lợi hại nha Tiểu Khánh ca!"

"Nhưng mà em còn chưa từng chân chính tiếp xúc cùng những người bạn nhỏ ấy, chỉ có thể cho anh một chút lý luận suông thôi."

"Có điều, chúng nó vốn là trẻ con mà, em cảm thấy chỉ cần thứ gì đó chơi rất vui, rất thú vị, là chúng nó sẽ thích thôi."

"Tiểu Khánh ca, anh thử ngẫm lại xem, nội dung nào bên trong trung y có thể chơi đùa được?"

Trung y có nội dung nào hay ho có thể chơi đùa ư?

Linh quang chợt lóe trong đầu Trần Khánh: "Là châm thứ nha, thứ này chơi vui lắm."

Chu Dĩnh vội vàng đánh chữ: "Không nên, không nên, không được."

"Tiểu Khánh ca, anh tuyệt đối không được dạy những người bạn nhỏ chơi với châm, rất nguy hiểm đó."

"Bởi vì khả năng bắt chước của bọn nhỏ rất mạnh, nếu chúng nhìn thấy anh làm, khẳng định cả đám sẽ làm theo."

"Lỡ như xảy ra chuyện gì đó, cha mẹ bọn chúng tới tìm anh phiền toái, vậy không tốt đâu."

Như vậy sao?

Nói vậy, hắn thật sự không nghĩ ra trong trung y có nội dung nào hay ho để chơi đùa.

Mười mấy năm nay, ngoại trừ khi học thuộc lòng và nhận biết những vị dược liệu, hoặc là ngẫu nhiên đi theo Triệu Ninh Quân nhìn xem ông ấy chữa bệnh như thế nào, hắn còn cảm thấy có chút hứng thú…

Nhưng hắn đâu thể bê nguyên cả cái phòng khám bệnh vào trong trường học được?

Khoan đã?

Bê nguyên cả cái phòng khám bệnh vào trong trường học?

Đúng vậy.

Nếu hắn thực sự muốn gợi lên hứng thú để những người bạn nhỏ kia chịu vào học, hắn hoàn toàn có thể thông qua phương thức bắt mạch chẩn đoán bệnh để hấp dẫn chúng nó nha.

Chỉ cần hắn có thể nói chính xác được tình huống trong người chúng nó, chúng nó nhất định sẽ tò mò.

Đồng thời còn có thể kết nối với năm kẻ nội ứng (nằm vùng, gián điệp) bên trong cơ thể bọn họ, từ đó nắm giữ sở thích của từng đứa một, tiếp theo là tùy theo năng khiếu của từng đứa mà giảng dạy.

Làm như vậy không phải có thể đạt tới mục đích của hắn rồi sao?

Tuyệt!

Quá tuyệt!

"Tiểu Dĩnh, cám ơn em, anh đã biết nên làm như thế nào rồi." Trần Khánh nói.

Chu Dĩnh có chút ngơ ngác: "Ơ? Em còn chưa đưa ra lời khuyên nào đâu?"

"Tiểu Khánh ca, anh vừa nghĩ được ý tưởng gì rồi? Nhanh nói cho em nghe đi."

Trần Khánh lập tức bán cái nút thắt [2]: "Có nói em cũng không hiểu, thôi không nói chuyện thêm nữa, em mau đi ngủ sớm một chút, không được thức đêm, nghe chưa?"

[2] : cố ý ngừng lại ở thời điểm người ta tò mò nhất

Chu Dĩnh lập tức gặng hỏi, nhưng mà tin nhắn phát đi cứ như viên đá chìm thẳng xuống đáy biển, tới cuối cùng cũng không thấy tin trả lời.

Hừ!

Dùng xong mình liền ném.

Đồ quá đáng!

Lần sau... Thôi quên đi, nếu lần sau Trần Khánh còn như vậy, cô kiên quyết không thèm để ý tới anh ấy nữa, nói được thì làm được! !

...

Một đêm không nói chuyện.

Tới sáng sớm hôm sau, Trần Khánh vừa luyện xong Thái Cực, lập tức đi tới Hán Y Đường.

Lần này, hắn tới có chút muộn, đã bỏ lỡ mất thời gian phát thuốc, nhưng cũng vì vậy mà không quá vội vàng.

Thời gian tọa chẩn hôm nay của hắn là buổi chiều, nhưng sợ bệnh nhân cũ không tìm thấy mình, vì vậy ở không thời điểm có việc gì làm, hắn luôn học tập bên trong văn phòng bác sĩ, ngẫu nhiên muốn thử nghiệm thuốc một chút cũng tiện lợi hơn.

Lần này, vừa bước vào văn phòng, Trần Khánh liền nhìn thấy Vương Xuân Lan và Sở Diêu Quyền đang ở bên trong bàn luận chuyện gì đó.

"Sớm nha, bác sĩ Vương, bác sĩ Sở." Trần Khánh lên tiếng chào hỏi.

"Ai, Trần Khánh, đi tới đi tới đây mau, cậu xem hot search (tìm kiếm hàng đầu) của ngày hôm nay nè, 【 danh y đại sư Quách Bạch Gia ngang nhiên nã pháo bắn vào tây y, mắng tây y là thứ y học xem mạng người như cỏ rác 】.Sách sách, lúc ban đầu, tôi cứ tưởng nhà báo giật title [1], ai biết đâu, bên trong còn có video nhảy ra. Ây cha, những lời này thực sự làm người ta kích thích mà!" Vương Xuân Lan nói.

[1] : cố ý nêu chủ đề giật gân, sai sự thật để câu lượt view, lượt bình luận, tiếng anh là clickbait.

"Nhất là câu nói tây y không phải y học sinh vật, là y học tử vật kia, quá kinh điển." Sở Diêu Quyền cười nói.

"Đúng vậy, tuy chúng ta cũng biết những lời này không thích hợp, nhưng nói ra thật sự hả lòng hả dạ mà. Thời còn trẻ, ai trong chúng ta cũng từng bị người ta khinh thường không ít lần." Vương Xuân Lan cười nói.

"Cắt, nếu tách rời khỏi công cụ thì tây y kia sẽ là gì? Là cái gì cũng không có. Chưa nói tới chuyện bệnh nhân người ta bị chút ho khan cũng chữa không khỏi, lại có thể nghĩ ra biện pháp giảm bớt ăn kem que, trước kia tôi chỉ cho rằng bọn họ không tốt, không nghĩ tới, cả đám còn ngốc nghếch nữa. Lại nói, những dụng cụ y học kia đều là kết quả của vật lý học, chẳng liên quan nửa cái lông gì tới tây y, cũng không biết bọn họ đang đắc ý cái gì." Sở Diêu Quyền lập tức lên tiếng, lòng đầy căm phẫn.

Trần Khánh cười nói: "Bác sĩ Sở, đừng kích động như vậy, tây y cũng không phải vô dụng, ít nhất là trên phương diện thủ thuật và nắm giữ những công cụ tiên tiến, chúng ta tuyệt đối không bằng được bọn họ. Quách lão nói ra những lời này, hoàn toàn không có mục đích cố ý đánh giá thấp tây y, chủ yếu là ông ấy hi vọng những bác sĩ trung y chúng ta tự tin hơn thôi."

Sở Diêu Quyền cười khổ: "Tôi biết, nhưng mà Trần Khánh ơi, cậu không có trải qua thời đại chữa bệnh trước kia, nên không hiểu. Trên thực tế, đám bác sĩ trung y chúng ta đã phải hứng chịu kỳ thị rất nhiều năm, chưa từng có người nào đứng lên đấu tranh cho chúng ta. Cậu xem, thật vất vả mới có một ngưu nhân đứng lên nói chuyện, phía dưới liền có một đống lớn bình luận nói trung y chèn ép tây y, trung y khơi lên mâu thuẫn trung tây y. Ha hả, vài chục năm, tây y đều chèn ép trung y mà phát triển tới quy mô mấy trăm vạn người rồi. Tôi thực sự hi vọng trung y cũng có thể chèn ép ngược lại bọn họ như vậy."

Vương Xuân Lan cười nói: "Được rồi, đã một đống tuổi rồi, còn tranh cãi với đám nhóc con trên mạng này làm gì? Anh không biết như thế là mất mặt lắm sao? Chẳng cần quan tâm đám người trên mạng nói như thế nào, chúng ta cứ đứng ngoài xem trò vui đi. Thế giới còn quay, thì Hán Y Đường còn mở cửa, nên làm gì thì cứ làm cái đó thôi."

Bình Luận (0)
Comment