Vì sao trung y cứ năm lần bảy lượt cường điệu chuyện ngủ sớm dậy sớm, và tuyệt đối không được thức đêm?
Bởi vì bên trong thiên văn chương thuận khí một ngày phân bốn mùa của《 Hoàng Đế Nội Kinh 》 Linh Xu có ghi lại: "Bách bệnh đều xảy ra theo quy luật thế này đán huệ (sớm thì dễ chịu), trú an (sáng vẫn an lành), tịch gia (chiều đến thì gia tăng), dạ thậm (giữa đêm thì nặng hơn)."
Là có ý gì?
Nói đơn giản hơn là thế này: với hầu hết các loại tật bệnh, phần lớn người bệnh đều có cảm giác bệnh của mình không quá nghiêm trọng vào lúc sáng sớm, nhưng khi tới chạng vạng, bệnh tình bắt đầu tăng thêm, đến đêm khuya là nghiêm trọng nhất.
Mà cái gọi là đêm khuya này, đó là giờ tý trong mười hai canh giờ một ngày.
Sở dĩ sẽ phát sinh loại tình huốn này chính vì mối quan hệ với mặt trời và ánh trăng.
Mặt trời là dương, ở thời điểm mặt trời xuất hiện, dương khí trong thiên địa là nhiều nhất. Vào lúc này, dương khí ấy sẽ ảnh hưởng đến chính khí trong thân thể chúng ta, từ đó mà bệnh khí, cũng được gọi là tà khí bị áp chế.
Đợi cho đến khi mặt trời dần dần xuống núi, ánh trăng chậm rãi dâng lên, âm khí bắt đầu tăng thêm. Vào lúc này, bệnh khí trong thân thể chúng ta cũng bắt đầu quấy phá, mãi cho đến giờ tý, cũng chính là thời gian âm khí nặng nhất, bệnh khí cũng trở nên càn rỡ nhất.
Đây là nguyên nhân vì sao rất nhiều người sinh bệnh đều cảm thấy buổi tối là thời điểm khó chịu đựng nhất!
Căn cứ vào lý luận này, không khó để suy đoán ra, chính khí trên người chúng ta cũng sẽ biến hóa theo thời gian thay đổi.
Mà ngũ tạng thuần âm, lục phủ thuần dương.
Cho nên nghỉ ngơi ban đêm có thể trợ giúp ngũ tạng khôi phục, và hoạt động buổi sáng có thể trợ giúp lục phủ rèn luyện.
Dưới chế độ làm việc và nghỉ ngơi bình thường, ngũ tạng lục phủ đều có thể duy trì chính khí trong cơ thể chúng ta, để đề kháng lại "Bệnh khí" sinh ra do thiên địa, xã hội, tâm trạng của mỗi cá nhân, làm như thế con người liền có thể một mực khỏe mạnh, kể cả khi ở một thời điểm ngẫu nhiên nào đó bệnh khí quá thịnh, ngũ tạng lục phủ cũng có thể lập tức can thiệp, tránh cho thân thể xuất hiện tổn thương nghiêm trọng.
Nếu giờ giấc sinh hoạt đảo lộn ngày đêm, chẳng phải ban đêm ngũ tạng không ngừng, ban ngày lục phủ không động sao? Rồi đợi cho đến khi chính khí trong thân thể không cách nào lấn át được bệnh khí nữa, ngũ tạng lục phủ cũng không thể mang đến tác dụng điều tiết, như vậy chính khí của bản thân không thể tiếp tục chống đỡ "Bệnh khí", không phải con người sẽ sinh bệnh hay sao?
Thực hiển nhiên, sở dĩ Trang Lượng cảm thấy khó chịu như vậy, đó là bởi vì bản thân gã đang gánh vác hậu quả xấu mang đến do thức suốt đêm trong quãng thời gian quá dài!
Nhưng rốt cuộc điểm mấu chốt gây nên hậu quả xấu này nằm ở đâu?
Trần Khánh còn phải hỏi thật cặn kẽ mới có thể cho ra kết luận được.
"Tâm hoả, xin bớt giận, ta đã biết tình huống của các ngươi. Cứ yên tâm để ta đến giải quyết vấn đề của hắn, ta cam đoan sẽ cố gắng hết mức hỗ trợ giúp các ngươi có thể khôi phục đến trạng thái trước kia, có được hay không?" Trần Khánh lập tức xuất hiện, nói một câu tương đương với đang xoa dịu những người bạn nhỏ đáng thương.
"?" Tâm hoả sửng sốt, "Ngươi từ đâu chui ra đây?"
Trần Khánh cười nói: "Ta chính là bác sĩ đang xem bệnh cho con khỉ trong miệng các ngươi đó.”
"Ngươi có thể nói chuyện cùng chúng ta sao?" Tâm hoả vô cùng kinh ngạc hỏi.
"Oa, bác sĩ này thật là lợi hại!" Tỳ thổ nói.
"Không phải mầm bệnh giả vờ chứ?" Phế kim nói.
"Không có khả năng, trước kia chúng ta đã đụng tới quá nhiều mầm bệnh như vậy, nhưng có mầm bệnh nào có thể mở miệng nói chuyện đâu?" Can mộc nói.
"Hỏi thận thủy một chút đi, không phải nó có thể nghe được âm thanh bên ngoài sao?" Tỳ thổ nói.
"Thận thủy, đến xác nhận thân phận của hắn một chút!" Tâm hoả nói.
"... Bất vong kỳ sở thủy, bất cầu kỳ sở chung [1]... Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn, tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn [2].... Mười tám năm sau lại là một trang hảo hán..." Thận thủy thì thào tự nói.
[1] : “Bất vong kỳ sở thủy, bất cầu kỳ sở chung
Thụ nhi hỉ chi, vong nhi phục chi” – đây là một câu nói trong cuốn “Đại Tông Sư” của Thôn Trang.
Mạo muội dịch thơ:
“Không quên nơi khởi đầu, không cầu điểm kết thúc
Nhận được thì vui mừng, ra đi không ôm hận!”
Nghĩa là: không quên chính mình từ đâu tới, vĩnh viễn duy trì trái tim lương thiện như trẻ thơ, không tìm kiếm cõi đi về cuối cùng của bản thân mình, sẽ không có sầu lo về tiền đồ vận mệnh, thứ gì đến thì nhận, thứ gì đi không giữ.
[2] : Câu này thì quá quen thuộc rồi.
“Gió thổi sông Dịch lạnh lùng ghê,
Tráng sĩ một đi không trở về.”
Đây là hai câu trong Dịch Thủy Ca – nói về tráng sĩ Kinh Kha.
Trần Khánh nghe được mấy lời nói này, lập tức dở khóc dở cười.
Tuy hắn không nhìn thấy dáng vẻ của thận thủy, nhưng trong đầu đã xuất hiện một hình ảnh.
Đó là một thanh niên u buồn, trải mình nằm trên tảng đá, một tay chống vào eo, một tay cầm bầu rượu, tựa vào đầu gối, say khướt nhìn trời, cảm thán nhân sinh quá ngắn ngủi, chết sớm hay chết muộn, cuối cùng đều phải chết...
Trần Khánh cảm thấy, tổ hợp hai đứa tâm hoả và thận thủy này, thực sự là buồn cười. Một đứa tính tình cáu kỉnh, táo bạo mỗi ngày đều hô đi tìm chết, còn một đứa Phật hệ văn thanh mỗi ngày đều mang trong mình ý định đi tìm chết.
Khiến cho ba người bạn nhỏ khác luôn trong tư thế run lẩy bẩy: “Hai người các ngài muốn chết, nhưng chúng nó muốn sống nha!”
“Trả! Lời! Ta!" Tâm hoả nổi bão!
"Là hắn đó." Thận thủy không dám nói lắp lấy một chữ nào, đã thành thật trả lời rồi.
"Sớm nói như vậy không phải xong việc rồi sao? Ngươi đúng là thiếu đánh mà. Được rồi, hiện tại ngươi có thể nói một chút xem ngươi sẽ làm như thế nào để giúp chúng ta khôi phục lại trạng thái trước kia đây?" Cơn giận của tâm hoả tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, sau khi đã xác nhận được thân phận của Trần Khánh, nó liền không chút do dự bắt đầu đặt câu hỏi với hắn.
Hiệu suất này còn nhanh hơn “chủ nhân” Trang Lượng kia nhiều lắm!
Trần Khánh lập tức nói: "Đơn giản, các ngươi cứ trả lời ta mấy vấn đề là được."
Tâm hoả nói” "Không thành vấn đề, ngươi hỏi đi."
Trần Khánh dừng một chút, mới hỏi: "Hiện giờ, ngoại trừ đi tả, chuyện tiểu tiện của hắn thế nào?"