Tiểu tiện ư?
"Thận thủy, mau ra đây nói chuyện, không được nói mấy lời mà ta nghe không hiểu!" Tâm hoả nói.
"Ta không thể hoàn toàn khống chế tiểu tiện." Thận thủy thành thật trả lời.
À… Xem ra thận có dương hư!
Trong《 Hoàng Đế Nội Kinh 》 Tố Vấn · Kim Quỹ Chân Ngôn Luận có câu: "Phương bắc màu đen, thông vào với thận, khai khiếu ở nhị âm (tiền âm và hậu âm), tàng tinh ở thận [1]."
[1] : Tiền âm là bộ phận sinh dục bên ngoài và cửa ra của đường nước tiểu, còn hậu âm là hậu môn.
Rất nhiều người đều biết rằng thận khai khiếu bên tai, nhưng lại cực ít người biết, thận còn khai khiếu tại nhị âm.
Nói cách khác, thận chủ đại tiểu tiện.
Ở thời điểm chúng ta mắc chứng tiểu nhiều lần tiểu gấp và tiêu chảy, chính vì thận dương không đủ, không khống chế được hai con đường này, khiến cho cuộc sống trở nên cực kỳ khó xử.
Và không thể nghi ngờ câu trả lời của thận thủy đã chứng thực điểm này rồi.
Đại tiểu tiện cũng không thể khống chế, đã có thể hoàn toàn khẳng định là thận dương hư.
Nhưng đây vẫn không phải là vị trí mấu chốt và ngọn nguồn gây nên căn bệnh của Trang Lượng.
"Tỳ thổ, sau khi hắn ăn cơm, có phải ngươi vận chuyển tiêu hóa rất chậm, thậm chí còn có một vài loại đồ ăn mà ngươi không thể vận chuyển tiêu hóa hay không?" Trần Khánh hỏi.
"Đúng đúng đúng, chính là như vậy. Nhưng chuyện này không thể trách ta được, thật sự là không còn động lực mạnh mẽ như trước kia nữa, làm việc một chút xíu đã mệt muốn chết rồi, mà hắn còn luôn thích ăn khuya, ăn đồ nướng, ngẫu nhiên ăn một chút cũng chẳng sao, nhưng ta thực sự là không chịu nổi cứ hai, ba ngày, hắn lại ăn một bữa như vậy được. Hiện tại, ta đang cố gắng hết mức để nhồi khí cho hắn đầy căng lên, cho hắn cảm giác bụng trướng, hi vọng hắn có thể ăn ít lại một chút. Nhưng mà tên ngốc này vẫn không thay đổi. Thật sự là tức chết người mà!" Tỳ thổ nói.
Động lực không đủ!
Quả nhiên, giống hệt những gì hắn suy đoán.
Tỳ dương hư, khiến cho năng lực vận hành hạ thấp, rất nhiều đồ ăn đều không kịp tiêu hóa đã bị đưa đến ruột non.
Mà trong đoạn đối thoại vừa rồi của ngũ tạng, tâm hoả còn nói công năng làm sạch dơ bẩn của ruột non đã bắt đầu trở nên hỗn loạn, chẳng phân biệt được gì cả. Và hiển nhiên ngọn nguồn của vấn đề này chính là tỳ dương hư (công năng của lá lách suy giảm).
Tới một bước này rồi, về cơ bản, Trần Khánh đã đủ điều kiện để xác định bệnh trạng của Trang Lượng.
Đó là tỳ thận dương hư!
Nhưng chỉ biết bệnh trạng thôi, hiển nhiên là không đủ!
Rất nhiều người đều biết trong cơ thể mình có tình huống tỳ thận dương hư, nhưng vì sao bệnh trạng của những người khác lại không nghiêm trọng như Trang Lượng?
Ngoại trừ vấn đề thể chất cá nhân, còn có chế độ làm việc và nghỉ ngơi, cùng với nhịp điệu cuộc sống nữa.
Trang Lượng là người thích suốt đêm, nhưng lại thường xuyên ăn khuya, còn hay ăn những món nhiều gia vị, nồng đậm, lại gia tăng thêm chuyện gã ăn xong liền ngủ, buổi sáng cũng không rèn luyện, cho nên hình dáng bên ngoài rất gầy.
Ngoại trừ tỳ thận dương hư, một nguyên nhân khác cũng góp phần gây nên tình trạng này trên người Trang Lượng, chính là hàn thấp nghiêm trọng.
Bởi vậy, muốn trị liệu cho Trang Lượng, nếu chỉ vẻn vẹn bắt đầu từ góc độ tỳ thận dương hư thôi, tuy vẫn có thể mang đến hiệu quả trị liệu nhất định, nhưng tốc độ chữa trị sẽ rất chậm!
Đây chính là tri thức mà Trần Khánh lĩnh ngộ được từ trong nội dung diễn thuyết của Quách Bạch Gia!
Xem bệnh không thể chỉ vỏn vẹn là xem từ phân hình [2] của chứng bệnh, còn phải cân nhắc đến thể chất, hoàn cảnh cuộc sống… những phương diện khác của người bệnh.
[2] : phân hình, Fractal hay phân dạng là một vật thể hình học thường có hình dạng gấp khúc trên mọi tỷ lệ phóng đại, và có thể được tách ra thành từng phần: mỗi phần trg giống như hình tổng thể, nhưng ở tỷ lệ phóng đại nhỏ hơn.
(Nghĩa ở đây là xem từng phần nhỏ của chứng bệnh.)
Như vậy mới có thể xem được càng thêm toàn diện về tình huống của người bệnh!
Chỉ khi nắm giữ được càng nhiều tin tức, lại áp dụng lên quá trình trị liệu, thì bất kể là châm cứu hay kê đơn, đều có thể dễ dàng đạt tới trình độ lượng thân định tố [3], chân chính chữa đúng bệnh!
[3] : dựa theo yêu cầu của người tiêu thụ để chế tạo sản phẩm. Ở đây là dựa theo tình huống của mỗi người bệnh để đưa ra phác đồ điều trị chuyên biệt.
Nhưng… đây là lần đầu tiên Trần Khánh nhìn nhận toàn diện bệnh trạng của một người, cho nên nhận định mà hắn đưa ra có phải hoàn toàn đúng bệnh hay không, lại phải chờ thấy được hiệu quả trị liệu mới có thể cho ra kết luận chính xác nhất được.
"Bác sĩ Trần, anh đang nhìn cái gì vậy? Có thể nói cùng tôi một chút hay không? Tôi thực sự rất hiếu kỳ, không biết Vương Vũ kia có khoác lác hay không? Anh cứ yên tâm, con người tôi không quá chú trọng tới mấy cái gì mà riêng tư, bí mật ấy đâu, anh cứ tùy tiện nói!" Trang Lượng thấy Trần Khánh cứ một mực ngồi yên, tới cả vài phút vẫn không nói lời nào, liền không nhịn được mở miệng hỏi.
Trần Khánh cười cười, lập tức buông cánh tay Trang Lượng ra, trả lời: "Anh đó nha, nên chuyển tính hiếu kỳ của mình qua một phương diện khác đi, hôm nào anh cũng thức suốt đêm, còn thường xuyên ăn đồ nướng, anh không bệnh thì ai bệnh?"
"Moá nó!" Trang Lượng trừng lớn hai mắt, cả gương mặt đầy vẻ không sao tin nổi, trực tiếp nhìn thẳng vào Trần Khánh.
Dù trước khi đến nơi này, gã đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng tới cuối cùng vẫn bị lời nói của Trần Khánh dọa cho sợ hết hồn.
Đối phương biết gã thường xuyên thức cả đêm cũng thôi đi, ít nhất là loại chuyện này còn biểu hiện rõ ràng một chút, nhưng đối phương còn có thể nói ra gã rất thích ăn đồ nướng, thì thực sự khiến gã nói không nên lời luôn rồi!
Xét về đạo lý, rõ ràng gã gầy như vậy, người bình thường nhìn thấy, tuyệt đối sẽ không nghĩ rằng tối nào gã cũng ăn khuya.
Suy cho cùng, những người thường xuyên ăn khuya gần như đều là kẻ mập mạp trên dưới hai trăm cân rồi.
Ấy vậy mà… Trần Khánh chỉ bắt mạch một cái, lại hoàn toàn thăm dò ra đủ loại chi tiết của gã rồi.
Ngưu nha!
Còn biến thái hơn nhân vật chính mà gã đang viết!
Ai dám nói ngọn nguồn của nghệ thuật chính là cuộc sống nhưng cao hơn cuộc sống chứ?