"Bác sĩ Trần, làm sao mà anh biết tôi thường xuyên thức suốt đêm còn thích ăn đồ nướng?" Trang Lượng hỏi.
"Thân thể của anh nói cho tôi biết!" Trần Khánh chỉ vào ngực Trang Lượng.
Câu nói này của hắn tuyệt đối là lời nói thật!
"Oa, câu này rất trang bức nha. Chờ tôi nhớ kỹ trước đã." Trang Lượng lập tức lấy điện thoại di động ra, ấn mở sổ ghi chép.
"..." Trần Khánh.
Đại ca, anh đến đây xem bệnh, hay là đến tìm tư liệu sống?
"Bác sĩ Trần, thân thể của tôi đã nói cho anh biết như thế nào vậy? Anh có thể cố gắng hết mức nói kỹ càng tỉ mỉ một chút cho tôi được hay không? Chính là những lời càng chuyên ngành càng tốt đó." Trang Lượng nói.
Trần Khánh toát mồ hôi hỏi: "Anh đến đây để làm gì?"
"Xem bệnh nha, nhưng nhân tiện cũng muốn hiểu biết một chút về trung y thôi. Anh cũng biết đó, tôi viết về thần y, nhưng tới cuối cùng, chẳng ai thèm xem cuốn tiểu thuyết của tôi cả, chính vì tri thức chuyên nghiệp bên trong không đủ, nhân vật chính mở miệng trang bức có vẻ rất sáo rỗng, khiến cho độc giả không có cảm giác nhập tâm vào nhân vật. Thiết nghĩ, nếu có thể gia nhập một chút tri thức chuyên nghiệp vào, thì ở thời điểm nhân vật chính trang bức sẽ logic hơn, kiểu như trước sau như một với bản thân mình đó. Nếu làm được như vậy, phản ứng khoa trương của nhân vật phụ sẽ chân thật hơn rất nhiều, độc giả cũng có thể nhập tâm vào vị trí của nhân vật chính bên này hơn. Mà có cảm giác nhập tâm, thì tiểu thuyết mới mang đến cho người ta cảm giác mong đợi. Có mong đợi, đương nhiên người xem sẽ càng ngày càng nhiều." Trang Lượng nói.
Trần Khánh có chút khó hiểu khi nhìn thấy Trang Lượng đang nghiêm túc phân tích tiểu thuyết với mình, hắn không nhịn được mở miệng hỏi: "Rốt cuộc là thân thể quan trọng, hay là tiểu thuyết quan trọng?"
Trang Lượng nghe được vấn đề này, không khỏi sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh sau đó, gã liền cười nói: "Đương nhiên là thân thể quan trọng, người không còn thì viết tiểu thuyết kiểu gì chứ?"
Trần Khánh nhíu mày nói: "Vậy vì sao anh lại thức suốt đêm viết tiểu thuyết? Vì sao ban ngày không thể viết?"
Trang Lượng bất đắc dĩ nói: "Tôi cũng thử rồi, nhưng vào ban ngày, ngồi một mình lại không thể tập trung được, dù ngồi trước máy tính đến vài tiếng đồng hồ cũng gõ không ra trăm chữ, chỉ có đến tối muộn, cấu tứ (lời văn) mới có thể chảy ra. Cho nên, vài năm gần đây, tôi vẫn một mực làm như vậy."
Trần Khánh thử khuyên bảo đối phương: "Hoàn toàn không thay đổi được sao?"
Trang Lượng hé miệng lắc lắc đầu.
Thấy vậy, Trần Khánh lập tức nghiêm túc nói: "Vậy hiện tại, anh lập tức ngừng viết tiểu thuyết đi, chuyển sang chuyên tâm điều dưỡng thân thể. Tôi nói cho anh biết, nếu anh còn tiếp tục thức suốt đêm như vậy, chỉ sợ tiểu thuyết của anh còn chưa hot, bản thân anh đã sớm ‘hot’ trước rồi, đến lúc đó, toàn thân chỉ còn lại một cái hòm nặng năm cân thôi, anh có biết hay không!"
Trang Lượng nghe vậy lại cười nói: "Không sao mà, tôi còn trẻ, hẳn là có thể chịu đựng được đến năm ba mươi lăm tuổi. Nếu qua độ tuổi này mà tôi còn không viết ra được một cuốn sách nổi tiếng nào, liền chứng minh tôi quả thật không có thiên phú, đến lúc đó, lại điều dưỡng thân thể cũng không muộn!"
Trần Khánh thấy Trang Lượng bày ra dáng vẻ chẳng hề để ý, trong lòng càng thêm phẫn nộ: "Anh coi thân thể của mình là cái gì? Là máy móc sao? Chỉ cần ghi rõ cho anh thời kỳ sinh sản là anh có thể tùy tiện tạo ra ư? Tôi nói cho anh biết, nếu anh còn tiếp tục loại tình trạng bắt cơ thể phải chịu đựng thế này, còn tiếp tục nhịp điệu cuộc sống không lành mạnh thế này, thì ba, năm năm, rất có khả năng trong cơ thể anh sẽ sinh ra ung thư. Đến lúc đó, toàn bộ tiền mà anh kiếm được đều đổ hết vào bệnh viện. Anh nói xem, đây thực sự là kết quả mà anh mong muốn ư?"
Trang Lượng thấy dáng vẻ phẫn nộ của Trần Khánh, đã thu lại một phần nụ cười trên mặt, nhất là khi nghe tới đoạn ‘thì ba, năm năm, rất có khả năng trong cơ thể anh sẽ sinh ra ung thư’, vẻ mặt gã lập tức trở nên cứng đờ: "Nhưng tôi mới hai mươi bốn mà..."
Trần Khánh thở ra một hơi: "Tuổi trẻ không phải vốn liếng để tùy ý làm bậy."
Trang Lượng dừng lại một chút, không nói tiếp nữa, và thay vào đó, gã một mực cúi đầu giống như đang cân nhắc điều gì gì.
Qua một hồi lâu, gã mới bật ra lời nói, mang theo một chút tươi cười: "Bác sĩ Trần, anh nói xem, nếu như người làm công, muốn vượt giai cấp thì cần dựa vào cái gì?"
"Ba mẹ của tôi là dân quê, trong nhà bốn anh em cả trai lẫn gái. Sau khi tôi tốt nghiệp cấp hai, trong nhà đã không đủ điều kiện cho tôi tiếp tục theo học nữa, bởi vậy tôi đi theo một người thân thích tới nhà xưởng làm quần áo, tiền lương rất cao, một tháng sáu, bảy ngàn. Làm ở đó, tôi đã đủ tiền chi dùng cho bản thân, còn có thể gửi một chút về trong nhà, nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, nhà xưởng dời đi nước ngoài, ông chủ không cần chúng tôi nữa."
"Sau đó, tôi chuyển qua làm nhân viên phục vụ, thợ sửa máy, bảo vệ, thiệt nhiều nghề mà bản thân tôi không còn nhớ hết được nữa. Trong quãng thời gian ấy, tôi đã gặp phải rất nhiều tình huống… có lúc ông chủ thiếu tiền không trả lương, cũng có lúc đụng tới khách hàng gây rối bị quản lí phạt tiền… Bản thân qua qua lại lại tới một, hai chục cái thành phố, nhưng không một nơi nào có thể sống yên, ở thời điểm ấy, tôi hoàn toàn không biết chính mình muốn làm gì, rồi ngày mai thức giấc, bản thân sẽ ra cái dạng gì."
"Mãi cho đến ba năm trước đây, tôi có một người bạn. Cậu ấy viết tiểu thuyết một năm buôn bán lời ba mươi lăm vạn, tốt hơn vài lần so với thu nhập của tôi trong sáu, bảy năm đi làm công. Trước kia cậu ấy cũng đi làm công, nhưng tới hiện tại người ta đã có xe có nhà, cuộc sống đủ đầy, hoàn toàn không phải tiếp tục ra ngoài làm công cho người ta nữa, hoàn toàn không cần phải biến bản thân mình trở thành một con chó suốt ngày nhìn sắc mặt người khác mà sống nữa. Bởi vậy, tôi động tâm."
"Tôi cũng tự nhìn lại bản thân mình, một kẻ không có văn hóa, không có văn bằng, không có tiền, không có người trong nhà hỗ trợ… tôi biết nếu mình cứ tiếp tục đi làm công, rất có thể cả đời này, tôi chỉ là một kẻ ăn xin mà thôi. Và tiểu thuyết… chỉ có nó mới đủ khả năng mang tới cho tôi một chút hi vọng, khiến cho tôi có được cuộc sống của một con người. Bác sĩ Trần, tôi không thể bỏ qua cơ hội này được."