Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 182 - Chương 182 - Muốn Chết, Hay Là Muốn Tiền?

Chương 182 - Muốn Chết, Hay Là Muốn Tiền?
Chương 182 - Muốn Chết, Hay Là Muốn Tiền?

Trần Khánh rất bình tĩnh nhìn thấy dáng vẻ cười khổ của Trang Lượng, sau đó nhàn nhạt nói: "Tôi không có tư cách đánh giá nhân sinh của anh, cũng không cho anh được bất cứ ý kiến gì. Nếu anh muốn dùng mạng đổi tiền, tôi tôn trọng sự lựa chọn của anh, nhưng tôi sẽ không chữa bệnh cho anh, bởi vì một khi tâm tính của chính anh không thay đổi, quy luật cuộc sống của anh không thay đổi, thì hết thảy mọi cố gắng trị liệu của tôi đều là uổng phí."

"Nhưng nếu anh muốn có một chút thay đổi, kể cả khi phải bắt buộc chính mình sửa lại giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi, tôi nhất định sẽ giúp đỡ anh. Tự anh lựa chọn đi."

Muốn chết, hay là muốn tiền?

Đó là một vấn đề!

Lúc này, Trang Lượng đã rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan rồi!

Kỳ thực, theo như những gì bản thân nhận thức được, gã tuyệt đối không cho rằng thân thể của mình đã kém tới trình độ bắt đầu có triệu chứng, biểu hiện của căn bệnh ung thư rồi.

Nhưng Trần Khánh phán đoán chuẩn xác như thế, lại khiến Trang Lượng không dám hoài nghi những lời hắn nói.

Nói cách khác, nếu Trần Khánh không có nói sai, và gã cứ một mực sinh hoạt theo nhịp điệu cuộc sống hiện tại tới ba, năm năm sau… rất có khả năng đến lúc ấy, gã sẽ phải giao toàn bộ tiền mà mình kiếm được cho bệnh viện.

Đầu năm nay, chuyện những người có nghề tay trái là tác giả văn học mạng nhiễm bệnh cũng không phải chuyện gì quá mới mẻ.

Ví dụ như viêm bao gân, mất ngủ, thoái hóa đốt sống cổ… vân vân, đều đã là trò trẻ con, điểm đáng sợ chân chính phải là đột tử!

Trang Lượng từng đọc được tin tức một tác giả ba, bốn mươi tuổi đột tử vì thức đêm viết sách, trên diễn đàn văn học mạng.

Và mỗi khi nhìn thấy loại tin tức này, Trang Lượng đều cảm khái vạn phần, gã sợ chính mình không kiếm được tiền như đại thần, ngược lại còn mắc bệnh của đại thần, nhưng sau khi cảm khái, gã vẫn một mực thức cả đêm viết sách.

Đây cũng là chuyện thường tình của con người.

Cũng như câu nói “ Cháy nhà hàng xóm bình chân như vại” vậy, ở thời điểm sự cố nọ chưa lan tới mình, con người ta vĩnh viễn không thể hiểu được cảm nhận của người khác.

"Bác sĩ Trần, chẳng lẽ không có một biện pháp vẹn toàn đôi bên sao?" Trang Lượng còn muốn tranh thủ thêm một chút.

Trần Khánh lắc đầu: "Không có, sửa lại giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi đã là đề nghị điều hòa nhất mà tôi có thể nghĩ ra được rồi, nếu ngay cả đề nghị này, anh cũng không chịu, vậy anh hãy về nhà đi."

Về nhà?

Hiện tại, làm sao Trang Lượng dám về nhà được?

Lỡ như thực sự bị Trần Khánh nói trúng thì sao?

Thì chẳng phải gã vốn là một người nghèo rách, không có tiền, còn mắc phải bệnh nan y… và ngoại trừ cái chết, dường như gã cũng không có con đường thứ hai để đi nữa rồi.

Nhưng văn học mạng vốn là một nồi cơm thanh xuân [1], nếu không nhân lúc còn trẻ kiếm nhiều tiền một chút, thì chờ đến lúc lớn tuổi rồi, bản thân theo không kịp xu hướng thời đại, càng viết càng không ai xem.

[1] : nghĩa của nó là dựa vào tri thức và bản lĩnh, hoặc là gương mặt của mình kiếm cơm, nhưng trong này có nghĩa là dựa vào tuổi trẻ để kiếm cơm.

Thật phiền mà!

Trang Lượng chỉ hận không thể biến chính mình trở thành người máy, mỗi khi một loại linh kiện nào đó trên người bị hỏng, chỉ cần lấy ra thay đổi một cái khác là được, đâu cần phải phiền toái như vậy?

"Tôi sửa. Được rồi, bác sĩ Trần, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ sửa. Anh làm ơn chữa trị giùm tôi đi!" Trang Lượng rối rắm nửa ngày, rốt cục cũng hạ quyết tâm.

"Được, anh đưa tay qua đây!" Trong mắt Trần Khánh xẹt qua một mảnh hoài nghi.

Trang Lượng không cảm nhận được chuyện gì khác thường, rất ngoan ngoãn đưa tay qua cho hắn.

Trần Khánh lập tức đặt bụng ngón tay vào vị trí thốn quan xích trên cổ tay Trang Lượng, sau đó, ý thức tiến vào bên trong cơ thể, kết nói với ngũ tạng của gã.

"Tâm hoả, những lời vừa rồi hắn nói là thật hay giả?" Trần Khánh hỏi.

"Nói dối đó. Hắn đang muốn lừa gạt ngươi, để ngươi chữa cho hắn trước, tới buổi tối hôm nay, hắn vẫn theo thói quen thức suốt đêm. Hừ, con khỉ này, còn muốn ngầm ngầm giở thủ đoạn sau lưng. Được lắm, ngươi làm mùng một, ta liền làm mười lăm [2]. Hừ hừ, ngươi cứ hỏi tiếp, ta sẽ nói cho ngươi biết toàn bộ những suy nghĩ trong đầu hắn." Tâm hoả thực tức giận.

[2] : ngươi làm thế nào, ta làm thế ấy.

"Được, chúng ta cùng nhau đánh phối hợp, nếu từ trong đáy lòng, hắn nguyện ý sửa, ta liền giúp các ngươi. Nếu hắn thà chết cũng dứt khoát không sửa, ta chỉ có thể nói một câu thực xin lỗi mà thôi!" Trần Khánh giải thích một phen.

"Ta biết, không trách ngươi. Thận thủy từng nói, lời hay khó thuyết phục quỷ đáng chết [3], nếu hắn không coi trọng chúng ta, chúng ta cũng không cần phải nghĩ cho hắn nữa. Đến lúc đó, chúng ta cùng nhau tra tấn chết hắn. Hừ, tất cả không cần sống nữa! !" Hình như lần này tâm hoả chuẩn bị chơi thật rồi.

[3] : trời gây hoạ còn có thể tránh, tự gây tội không thể trốn.

Ở thời điểm ngũ tạng không thể nghỉ ngơi lấy lại sức, tự nhiên sẽ sinh ra rất nhiều bệnh biến.

Đến lúc đó, có lẽ ngũ tạng cũng sẽ khó chịu, nhưng người khó chịu hơn cả vẫn là bản thân Trang Lượng.

Suy cho cùng, năm đại công năng trong thân thể đột nhiên hỗn loạn cùng lúc, cái loại thống khổ này, không phải người bình thường có thể tưởng tượng nổi.

Chỉ nêu lên đơn giản thế này thôi, một cái gây nên tiêu chảy, làm cho người ta hư thoát. Nếu lại gia tăng thêm đau đớn về mặt sinh lý, buổi tối muốn ngủ cũng không ngủ được, cái đầu như muốn nổ tung ra, con mắt chỉ hận không thể nhảy ra ngoài… vân vân.

Những loại đau đớn hỗn loạn cùng một chỗ, giống như bản thân người bệnh đang bị áp dụng khổ hình vậy, và mỗi giây mỗi phút đều bị tra tấn.

Rất nhiều báo đài đều đưa tin, nói một nhóm người, sau khi nhiễm bệnh, không thể chịu nổi bệnh tật tra tấn, cuối cùng đã lựa chọn tự sát.

Có khả năng, sau khi một vài người nhìn thấy những loại tin tức kiểu này sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng được, vì sao lại có người bởi vì sinh bệnh mà tự sát?

Đó là bởi vì đối phương không biết, có một vài loại bệnh, nếu đã phát tác, cũng tương đương với làm cho bản thân thực sự không còn muốn sống nữa!

Bình Luận (0)
Comment