Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 183 - Chương 183 - Không Trải Qua Nỗi Khổ Của Người Ta…

Chương 183 - Không Trải Qua Nỗi Khổ Của Người Ta…
Chương 183 - Không Trải Qua Nỗi Khổ Của Người Ta…

"Hẳn là tình hình không tồi tệ đến một bước kia đâu. Ta sẽ hết sức khuyên bảo hắn, cho nên trước đó, các ngươi tuyệt đối đừng từ bỏ, có được hay không?"

Trần Khánh biết Trang Lượng vốn không phải cố ý muốn lừa gạt hắn, thật sự chỉ vì cuộc sống bức bách mà thôi.

Cho nên, Trần Khánh cũng không hi vọng ngũ tạng của gã lại bỏ mặc gã nhanh như vậy. Bởi vì với Trang Lượng, kết quả này quá mức nặng nề.

"Ta tin ngươi, nhưng hắn đã chà đạp chúng ta thời gian dài như vậy rồi… Hắn thật sự có thể thay đổi được sao?" Tâm hoả cảm thấy chuyện này không có khả năng.

"Thử xem đi, bất cứ khó khăn gì cũng sẽ có biện pháp giải quyết, điểm khác nhau nằm ở chỗ, chúng ta có tìm được biện pháp hay không thôi. Được rồi, hiện tại ta tiếp tục nói chuyện với hắn, còn ngươi chịu trách nhiệm làm camera giám sát hoạt động tâm lý của hắn, nếu hắn nói dối, ngươi nhớ báo cho ta biết trước." Trần Khánh nói.

"Hiểu được rồi!" Tâm hoả nói.

Ý thức trở lại hiện thực, hai hàng lông mày của Trần Khánh lập tức dựng thẳng đứng lên, loại tư thế hòa nhã, dịu dàng khi nói chuyện với tâm hoả hoàn toàn lặn mất, thay vào đó là một bụng tràn ngập lửa giận. Hắn chăm chú nhìn Trang Lượng, mắt sáng như đuốc: "Anh dám gạt tôi! ?"

Trang Lượng không hiểu ra sao, lập tức hỏi lại: "Bác sĩ Trần, cái gì mà lừa gạt vậy? Anh đang nói tôi sao?"

Trần Khánh cười lạnh: "Ngoại trừ anh, còn có ai?"

Trong lòng Trang Lượng thoáng run rẩy một chút, nhưng trên mặt vẫn cố gắng giả vờ trấn định: "Không có nha, làm sao tôi có thể lừa gạt anh chứ? Tôi thật sự sẽ sửa, tôi cam đoan hôm nay trước 12 giờ đêm liền ngủ."

【 Hẳn là bác sĩ Trần này đang thử ta, dù sao chỉ cần ngoài miệng ta nói chắc như đinh đóng cột, hắn cũng không có khả năng biết được khi về nhà ta đã làm gì đâu. Khoan đã, hình như Vương Vũ có nói, sau khi anh ấy được bác sĩ Trần này bắt mạch, lập tức lộ hết mọi tình huống ra ngoài, ở nhà có rèn luyện hay không, rồi rèn luyện bao lâu cũng bị vạch trần ra hết, lẽ nào... 】

Trang Lượng đưa mắt nhìn cổ tay của mình, sau đó trong đầu chợt nảy lên ý tưởng muốn rút về.

Nào biết hắn vừa muốn động, ngón tay Trần Khánh liền dùng sức ấn một cái: "Ha hả, tôi nói cho anh biết, bất kể anh làm cái gì, hay anh ăn cái gì, chỉ cần tôi bắt mạch một cái, liền có thể thấy rõ mồn một. Nếu anh nghĩ chỉ cần hôm nay gạt tôi một chút, để tôi ngoan ngoãn chữa bệnh cho anh, rồi sau khi trở về, nên thức suốt đêm thì thức suốt đêm, nên ăn khuya thì ăn khuya, thì ngay tại đây, tôi nói rõ ràng cho biết, là vô dụng thôi."

"Tôi là bác sĩ trung y, chứ không phải thần tiên, chính anh tự giày xéo bản thân mình, thì bất kể tôi làm như thế nào cũng không thể nào cứu được anh đâu. Hôm nay, anh có thể gạt tôi một lần, nhưng chờ tới lần sau, chúng ta gặp mặt, tôi chỉ cần bắt mạch, lập tức sẽ biết rốt cuộc anh có làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật hay không, cho nên, anh đừng bao giờ ôm theo tâm lý may mắn như vậy, bởi vì nó vốn vô dụng với tôi."

"Mặt khác, tôi xin khuyên anh một câu, hiện tại vấn đề lớn nhất của anh tuyệt đối không phải là gạt tôi, mà là lừa gạt chính bản thân mình đó. Anh thật sự cho rằng thân thể của anh là do bản thân anh đang làm chủ sao? Anh nhầm rồi. Anh cứ thử nghĩ mà xem, anh có thể điều khiển nhịp đập của trái tim mình hay không? Anh có thể điều khiển vấn đề tỳ vị tiêu hóa hay không? Anh có thể điều khiển khí huyết vận hành trong cơ thể hay không? Hết thảy những chuyện này, anh đều khống chế không được, nhưng có một điều anh lại khống chế được, đó là đừng tiếp tục sống theo kiểu không có một chút tiết chế nào mà gây tổn hại cho chúng nó nữa. Hiện tại, anh giày xéo chúng nó, thì đợi cho đến một ngày, chúng nó không chịu nổi nữa, cũng bắt đầu quay sang giày xéo anh… Đến khi đó, anh sẽ hiểu được cái gì gọi là sống không bằng chết!"

Trần Khánh đang làm ra cố gắng lớn nhất để nhắc nhở cho Trang Lượng.

Bởi vì hiện tại, ngũ tạng của gã đã bắt đầu trở nên cực kỳ bất mãn với gã rồi.

Nếu Trang Lượng còn tiếp tục làm như vậy nữa, khẳng định rằng ngũ tạng sẽ mặc kệ mầm bệnh nhập thể, và loại hành vi buông xuôi, mặc kệ chuyện đã rồi như vậy, chỉ cần nghĩ cũng biết sẽ gây nên hậu quả không thể nào chịu nổi.

"Có nghiêm trọng... đến như vậy không?" Trang Lượng có chút sợ hãi, lắp bắp hỏi.

“Được rồi, anh tự mình so sánh một chút đi. Nếu ba, năm năm sau, ngũ tạng lục phủ của anh vì hao tổn mà trở nên rối tinh rối mù, toàn bộ đều hỏng hóc hết cả, thì đến lúc đó, loại thống khổ mà thân thể anh phải thừa nhận, chắc chắn sẽ gấp mười lần, thậm chí là gấp trăm lần quá trình đi tả của ngày hôm nay!" Trần Khánh không chút khoa trương nào, lập tức nói thẳng.

Lời này vừa ra, sắc mặt Trang Lượng lập tức trở nên trắng bệch!

Chỉ một chút bệnh đi tả, đã suýt chút nữa muốn mạng của gã rồi, vậy mà nỗi thống khổ trong tương lai còn có thể gấp mười lần, gấp trăm lần như vậy?

Đó là loại thống khổ mà con người có thể thừa nhận được sao?

Trang Lượng im lặng, cũng gần như đã cam chịu sự thực rằng gã vừa lừa gạt Trần Khánh rồi.

Chỉ là… khi quả cân của nỗi thống khổ rơi thẳng xuống sinh mệnh của bản thân, cán cân giữa tiền bạc và sinh mệnh trong lòng Trang Lượng vẫn cân xứng với nhau, vẫn không hề nghiêng thẳng sang một bên nào cả.

Trần Khánh nhìn thấy vẻ do dự hiện lên trên gương mặt Trang Lượng, trong lòng đột nhiên dâng trào một nỗi bi thương.

Hắn cũng không muốn đứng tại điểm cao của đạo đức mà đi chỉ trích Trang Lượng do dự.

Với Trần Khánh, sinh mệnh tự nhiên là vô giá, và ở trước mặt sinh mệnh, bất cứ thứ gì cũng phải lùi lại một bước.

Nhưng hắn có loại suy nghĩ này cũng bởi vì từ khi còn nhỏ, hắn vốn chưa từng gặp phải nỗi sầu lo về ăn mặc, tiền tài, cũng chưa bao giờ chân chính cảm nhận được một chữ “Nghèo” này!

Khi còn nhỏ Trần Khánh từng nhìn thấy những đứa nhỏ con nhà nghèo kia, cả gia đình chỉ có một cái quần, và ba đứa con anh chị em trong nhà bọn họ đều phải dùng chung.

Đừng nghĩ hắn nói quá lên, đây tuyệt đối không phải trường hợp cá biệt. Và so sánh với những đứa nhỏ này, Trần Khánh hạnh phúc hơn nhiều.

Không trải qua nỗi khổ của người ta, làm sao có thể khuyên người ta độ lượng [1].

[1] : đầy đủ là như thế này

Chưa trải qua nỗi khổ của người, làm sao có thể khuyên người hướng thiện,

Người từng trải qua nổi khổ của ta, chưa chắc đã thiện được như ta.

Người chưa từng nghèo, đừng nói vì sao không ăn thịt

Người chưa từng khổ, đừng yêu cầu thêm chút ngọt ngào cho cuộc sống hôm nay.

Bình Luận (0)
Comment