Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 184 - Chương 184 - Hắn Sợ Rồi!

Chương 184 - Hắn Sợ Rồi!
Chương 184 - Hắn Sợ Rồi!

Cho nên, hắn đồng tình với những gì Trang Lượng từng trải qua, cũng hiểu được khát vọng với tiền tài của hắn.

Nhưng mà… Trần Khánh cảm thấy, loại hành vi ném thanh xuân và sức khỏe của bản thân đặt lên chiếu bạc như vậy, tuyệt đối không sáng suốt!

Trần Khánh lại nghiêm túc nhìn Trang Lượng: "Xem ra dù tôi đã nói nhiều như vậy, tới cuối cùng, anh vẫn không hạ được quyết tâm. Được rồi, coi như tôi đổi đề tài vậy, anh có thể xác định, nếu bản thân cứ tiếp tục chịu đựng như vậy thêm chừng ba, năm năm, anh có thể kiếm được đống tiền mà cả đời này, anh cũng tiêu không hết hay không?"

"Tôi nói thử một phép tính cho anh nghe nhé. Năm năm đi, tôi sẽ tính anh có thể chịu đựng được năm năm. Sau năm năm, khi mà anh bắt đầu có triệu chứng của bệnh ung thư, thì thật có lỗi, vào lúc ấy, anh cũng đừng tới tìm tôi làm gì. Bởi vì ngay cả triệu chứng ung thư thời kỳ đầu, tôi cũng không có biện pháp. Anh chỉ có thể đi khắp thế giới tìm những vị bác sĩ trung y đặc biệt ngưu khác, nếu không tìm thấy, vậy phải tới bệnh viện trị liệu."

"Yên tâm, dựa theo phương pháp chịu đựng này của anh, dù anh chỉ có một chút triệu chứng của ung thư thời kỳ đầu, cũng thuộc loại triệu chứng ung thư không thể chữa trị. Nói đơn giản thế này, khi tới bệnh viện kiểm tra, người ta chỉ cho anh duy nhất hai kết quả, hoặc là uống thuốc chờ cho đến khi triệu chứng ung thư hoặc khối u linh tinh gì đó trong cơ thể thành lớn, sau đó giải phẫu cắt bỏ nó đi, hoặc là xạ trị, hóa liệu (trị bệnh bằng hóa chất)."

"Nhưng kết quả của cả hai loại phương pháp này đều bắt anh phải uống thuốc trọn đời, sau đó triệu chứng ung thư, hoặc khối u trên cơ thể sẽ lặp đi lặp lại phát tác. Nếu may mắn lắm, y học có tiến bộ, thì những triệu chứng ung thư của anh sẽ được khống chế ở thời kỳ đầu, không chuyển biến xấu đi, nhưng dựa theo lý giải của trung y với hàn thấp, một khi triệu chứng ung thư và khối u tích lũy tại một vị trí bị phá hủy, rất có khả năng chúng sẽ di căn ra cả người. Anh có thể hiểu thế này, nếu anh muốn đánh một người, chỉ cần người nọ không phải đứa ngốc, hắn nhất định sẽ nghĩ tất cả mọi biện pháp để chạy trốn."

"Cho nên, anh cần phải thừa nhận một hậu quả rằng, đó là ở trong quá trình trị liệu, tế bào ung thư sẽ khuếch tán. Và từ nay về sau, anh cùng với bệnh viện sẽ kết xuống một mối quan hệ gắn bó keo sơn. Tin tức tốt là sau khi giao tiền thuốc men, anh có thể tiết kiệm tiền thuê nhà, nhưng tôi nghe nói xạ trị hóa liệu sẽ rất đau rất đau, ít nhất là đau gấp mười lần so với chuyện anh đi tả."

"Nói cách khác, năm năm sau, anh sẽ bắt đầu phải chuẩn bị tiền thuốc men, bởi vì giá cả của những loại thuốc khống chế triệu chứng ung thư rất đắt, giải phẫu cũng không rẻ chút nào, các loại phương pháp xạ trị hóa liệu lại càng đáng sợ. Phỏng đoán một cách bảo thủ, một năm sẽ tốn chừng mười mấy vạn. Anh có bảo hiểm y té không? Nếu có, chỉ cần đóng 70% trong số mười mấy vạn đó, à, nhìn vẻ mặt này của anh hẳn là không có rồi. Nếu vậy, chừng năm năm sau, hàng năm anh cần phải tiêu tốn mười mấy vạn mua mạng của mình, hơn nữa một khi đã bắt đầu trị liệu, tinh lực của anh sẽ không lớn bằng trước nữa, viết tiểu thuyết coi nhưng cũng miễn cưỡng làm được, nhưng với điều kiện thân thể của anh, tôi dám chắc là anh không thể liên tục đăng chương trong khoảng thời gian dài được, như vậy còn có người xem sách của anh hay không?"

"Ngược lại, nếu ở thời điểm hiện tại, anh chịu thay đổi giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi, có lẽ anh sẽ sống được đến năm bảy, tám mươi tuổi, vậy anh phải mua hơn năm mươi năm mạng, cũng tương đương với năm, sáu trăm vạn tệ, đó là còn chưa tính tới tiền sinh hoạt. Sách sách, nói cách khác, trong vòng ba, năm năm này, anh cần phải kiếm đủ hơn sáu trăm vạn, mới có thể sống đến độ tuổi mà anh nên sống được. Ai nha, suýt chút nữa đã quên, đó là tôi tính cho anh dựa trên điều kiện anh không kết hôn, không có vợ con tiêu phí tiền bạc, nhưng có lẽ cũng không cần tính toán vào đâu. Suy cho cùng, ai sẽ kết hôn cùng một người mới hai mươi mấy tuổi đầu đã có triệu chứng ung thư chứ? Anh nói đi!"

Trần Khánh rất bình tĩnh, bắt đầu tính toán khoản tiền mua mạng trong tương lai cho Trang Lượng.

Lúc bắt đầu, tình huống còn tốt một chút, càng về sau, Trang Lượng lập tức cảm thấy sống lưng có chút lạnh cả người.

Hơn sáu trăm vạn nha...

Nói thật, ở thời điểm vừa bắt đầu dấn thân vào nghề này, Trang Lượng đã có một chút ảo tưởng!

Gã cho rằng những đại thần buôn bán lời mấy trăm, tới hơn một ngàn vạn kia đều là rác rưởi, chỉ cần gã viết, thì vượt qua bọn họ chỉ là chuyện đơn giản.

Nhưng trải qua hơn một năm với đủ loại gian nan tôi luyện trong vòng tròn của những tác giả văn học mạng, rốt cuộc gã cũng không thể nói ra được những lời ngây ngô ấy nữa.

Tính toán dựa trên thực tế, ba, năm năm sau, nếu vận khí tốt, gã chỉ có thể kiếm được hai, ba mươi vạn, và rất có khả năng đây đã là con số kịch trần rồi.

Nói cách khác, gã bỏ ra thật nhiều sức lực như vậy, nhưng đến cuối cùng ngay cả ba năm mạng của mình cũng không mua được.

Làm sao có thể vượt qua nổi chữ “Thảm”...

Trang Lượng vừa bị những lời phân tích của Trần Khánh làm cho thông suốt, ngay lập tức, cán cân trong lòng đã bắt đầu nghiêng...

"Bác sĩ Trần, tôi sửa, tôi sửa còn không được hay sao?" Trang Lượng đã chịu khuất phục.

Nhưng đương nhiên, Trần Khánh không có tin tưởng những lời gã nói, lại dùng ý thức kết nối cùng ngũ tạng của gã.

"Tâm hoả, lần này hắn nói thật hay giả?" Trần Khánh hỏi.

"Thật. Hắn sợ rồi, tuy ta không biết ngươi đã nói cái gì, nhưng hiện tại trong đầu hắn đang suy nghĩ trong ba, năm năm, nếu hắn cứ một mực viết tiểu thuyết căn bản không kiếm được sáu trăm vạn. Cho nên hắn không muốn đến lúc đó, bản thân không kiếm được tiền, không nói tới chuyện chính mình chịu tội, còn liên lụy tới người trong nhà. Bác sĩ, ngươi có chút lợi hại nha, chỉ dùng hai, ba câu nói lại có thể thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của hắn." Lúc này, tâm trạng của tâm hoả cũng rất tốt.

"Con người ấy mà, luôn ôm một chút tâm lý may mắn, cứ cho rằng tương lai còn chưa đến, hết thảy đều có biến số, nhưng trên thực tế, khi bản thân làm ra một hành vi nào đó trong thời gian dài không chịu thay đổi, kết quả cuối cùng sẽ không khác biệt quá lớn đâu." Trần Khánh cười nói.

Bình Luận (0)
Comment