Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 188 - Chương 188 - Hội Chứng Mất Ngôn Ngữ Hậu Thiên!

Chương 188 - Hội Chứng Mất Ngôn Ngữ Hậu Thiên!
Chương 188 - Hội Chứng Mất Ngôn Ngữ Hậu Thiên!

Lúc trước, ở thời điểm trị liệu cho Trương Thư An, Trần Khánh chỉ vô ý thức hướng tư duy của bản thân tới xem xét chỉnh thể mà vượt qua chứng bệnh thôi, còn hiện tại chính là nghiêm túc, chân chính khởi động.

Và kết quả như thế nào, còn phải xem cảm thụ sau khi uống thuốc của Trang Lượng.

"Bác sĩ Trần, thật sao? Thật sự là ngày nào tôi cũng được đến đây sao?" Trong ánh mắt Trang Lượng lóe lên ánh sao, tựa như gã vẫn luôn vô cùng chờ mong chuyện này vậy.

Trần Khánh nhìn thấy ánh mắt của gã, lại nghĩ đến tính cách hay lải nhải của người này, trong lòng chợt cảm thấy lo lắng: "Được rồi, anh đừng đến đây."

"Được, ngày mai tôi lại đến nha. Bác sĩ Trần, vậy không quấy rầy anh xem bệnh nữa." Trang Lượng khoát tay, nhanh chóng cầm đơn thuốc liền rời đi rồi.

Tuy người này hơi dông dài một chút, nhưng coi như vẫn tự mình hiểu mình, không có quấy rầy hắn quá nhiều.

Biểu hiện này lại làm Trần Khánh có chút vui mừng, không uổng công vừa rồi hắn tận tình khuyên bảo đối phương.

Nhưng xem bệnh lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên hắn đụng tới một tác giả tiểu thuyết, khiến hắn cảm thấy khá là thú vị.

Ừm… đối phương viết tiểu thuyết trung y, cũng coi như đang truyền bá rộng rãi trung y rồi?

Tuy có khả năng hiệu quả mang lại sẽ không lớn, nhưng cứ có hiệu quả là được rồi.

Không bao lâu sau khi Trang Lượng rời khỏi, trong phòng mạch của Trần Khánh lại nghênh đón người bệnh thứ hai.

Người bệnh này ngồi xe lăn, phía sau là một người đàn ông trung niên.

Trần Khánh còn chưa kịp mở miệng, người đàn ông giúp đẩy xe lăn liền cười chào hắn: "Bác sĩ Trần, chào cậu."

Là người quen sao?

Trần Khánh quan sát gương mặt của người đàn ông này, cẩn thận nhớ lại một chút.

Hình như... đối phương là một người bệnh từng bị cảm nắng lúc trước.

Trần Khánh bắt đầu có chút ấn tượng, nhưng không thể nhớ nổi tên đối phương.

"Đây là người nhà của chú sao?" Trần Khánh hướng ánh mắt nhìn về phía lão nhân đang ngồi trên xe lăn.

Điền Dũng Tuyền gật đầu: "Đúng, ông ấy là cha của tôi."

"Ông không thoải mái ở chỗ nào vậy?" Trần Khánh hỏi.

Điền Dũng Tuyền thở ra một hơi, nói” "Trước kia, cha của tôi làm việc ở công trường, sau đó, trong một lần ngoài ý muốn, đã bị tai nạn tới bán thân bất toại (liệt nửa người). Vốn dĩ chuyện này cũng qua lâu rồi, nhưng không ngờ ngay tại một năm trước, chẳng biết làm như thế nào, đột nhiên cha tôi tuyệt thực, mặc cho mọi người có nói cái gì cũng không chịu ăn uống.”

“Ban đầu, chúng ta đều tưởng vấn đề nằm tại món ăn, chắc hẳn chúng không hợp khẩu vị của cha, nhưng đột nhiên có một ngày, mẹ tôi làm một món ăn thực mặn, nhưng sau khi cha tôi ăn vào, lại không có một chút cảm giác nào, còn nói vì sao mẹ không bỏ gia vị vào."

"Mẹ tôi cảm thấy chuyện này cực kỳ không thích hợp. Sau đó, người một nhà chúng tôi liền đưa cha đi bệnh viện làm kiểm tra, kết quả điều tra ra là mất đi vị giác. Cũng may, cha tôi cũng không quá khó tính trong chuyện ăn uống. Cứ tưởng mọi chuyện thế là xong rồi, nhưng sau khi chúng ta khuyên bảo, và cha tôi kiên trì uống thuốc một thời gian dài, đột nhiên ở mấy tháng trước, cha tôi bắt đầu nói lắp. Và thậm chí là ba ngày vừa rồi, ông ấy còn không nói được một câu nào. Lần này, lại đi bệnh viện kiểm tra, nhưng bác sĩ không thấy thịt thừa trên dây thanh, cũng không xảy ra tình huống dây thanh bị nhiễm trùng, nên suy đoán đó là tác dụng phụ của dược liệu, rất có khả năng cha tôi sẽ vĩnh viễn không nói được nữa.”

“Sau đó, nhà chúng tôi cũng đến khám thêm mấy bệnh viện khác nữa, nhưng toàn bộ các bác sĩ khám cho cha tôi, đều không có biện pháp gì."

"Không lừa gạt gì bác sĩ Trần, tôi cũng thật sự không còn cách nào khác, mới phải đến đây nhờ cậy nơi cậu. Đương nhiên, cậu cứ giúp tôi khám cho cha tôi trước đã, chữa được hay không chữa được cũng nói với tôi một tiếng, dù sao, tôi cũng hiểu là hy vọng chữa khỏi căn bệnh này không lớn."

Nhớ ra rồi!

Rốt cục Trần Khánh cũng nhớ ra tên của Điền Dũng Tuyền.

Hắn vẫn nhớ người bệnh này từng được Từ Thần Tinh giới thiệu tới đây.

Lúc ấy, hắn chữa khỏi bệnh cảm nắng của ông ta, kết quả là thời điểm rời đi quá mức vội vàng đã quên rút châm, vẫn phải nhờ Triệu Ninh Quân giúp đỡ.

Không nghĩ tới hắn chỉ vẻn vẹn chữa khỏi bệnh cảm nắng của Điền Dũng Tuyền, mà ông ấy lại đưa cha của mình đến đây.

Hội chứng mất ngôn ngữ hậu thiên (là phát bệnh sau chứ không phải bẩm sinh)... Và hiển nhiên là bệnh này không đơn giản.

Điền Dũng Tuyền này thực sự coi trọng hắn mà!

Trần Khánh có chút khó xử!

Nhưng Điền Dũng Tuyền đã nói đến nước này, nếu hắn còn không chịu khám, dường như cũng có chút khó ăn khó nói rồi.

"Nếu ngay từ đầu, khi ông ấy mất đi vị giác, chú lập tức đưa tới tìm cháu, có lẽ cháu còn có biện pháp, nhưng mà hội chứng mất ngôn ngữ hậu thiên này, thứ cho cháu nói thẳng, xác suất không khám chữa được là rất lớn. Đương nhiên, nói như vậy cũng không phải bảo rằng cháu khám không tốt, bác sĩ khác cũng khám không tốt. Thôi được rồi, cháu cứ khám cho ông ấy trước đã, nếu thật sự không được, chú phải đưa ông ấy tới phòng mạch số một tìm bác sĩ Triệu Ninh Quân, xem ông có biện pháp nào không. Nếu ngay cả ông ấy cũng không có cách nào, chú chỉ có thể đi tìm bác sĩ khác thử xem thôi." Trần Khánh ăn ngay nói thật.

Triệu Ninh Quân?

Điền Dũng Tuyền lấy làm kỳ quái, lập tức hỏi: "Vị bác sĩ Triệu kia có y thuật còn cao hơn cậu ư?"

Trần Khánh cười nói: "Đương nhiên rồi, ông ấy là bác sĩ lợi hại nhất Hán Y Đường chúng cháu đó, cháu còn kém ông ấy xa lắm!"

Hả?

Trong ánh mắt Điền Dũng Tuyền lóe ra hi vọng!

Ông ấy đã đánh cược đúng rồi!

"Thật cám ơn cậu, bác sĩ Trần!" Điền Dũng Tuyền nói.

Đến đây, ánh mắt của cha Điền Dũng Tuyền đang ngồi trên xe lăn, cũng có chút khác thường.

"Chú đẩy ông đi tới đây nào, để cháu bắt mạch trước!" Trần Khánh nói.

"Được." Điền Dũng Tuyền lập tức đẩy xe lăn đến phía trước bàn công tác của Trần Khánh.

Trần Khánh lập tức chuyển ghế qua, ngồi bên cạnh xe lăn: "Lão gia tử, ông đưa tay cho cháu đi."

Điền Cường Quốc nghe vậy, lập tức đưa tay cho Trần Khánh.

Tuy lão gia tử không nói được, nhưng lỗ tai vẫn nghe bình thường.

Trần Khánh bắt lấy cánh tay của lão gia tử, liền bắt đầu tiến hành bắt mạch.

Bình Luận (0)
Comment