"Yêu, bác sĩ Trần, vì sao bụng của tôi lại trở nên nóng hầm hập rồi? Có phải châm cứu của anh đã có tác dụng hay không?"
Không đợi Trần Khánh châm xong, Trang Lượng đã bắt đầu kêu to.
"Đúng, cảm giác thế nào?" Trần Khánh cười cười.
Trang Lượng nhếch miệng nói: "Thoải mái, rất thư thái. Lúc trước, cái bụng của tôi vẫn luôn lạnh lẽo, chỉ có lúc ăn canh, trong bụng mới được thoải mái giống như bây giờ. A! Tôi nhớ ra rồi, không phải đây chính là châm cứu Thiêu Sơn Hỏa trong trung y của các anh chứ?"
Đó là châm thứ!
"Anh còn biết này?" Đây là lần đầu tiên Trần Khánh gặp được một người không học trung y mà lại biết tới ba chữ Thiêu Sơn Hỏa này.
Trang Lượng đắc ý nói: "Nhất định phải biết tới thôi. Đám người viết tiểu thuyết chúng tôi, coi trọng nhất là hai chữ: hốt du [1]. Nếu viết bác sĩ văn mà không cho thêm vài cái tên vừa nghe đã cảm thấy cực kỳ ngưu bức kiểu như Thiêu Sơn Hỏa Thấu Tâm Lương, còn có Hồi Dương Châm Pháp, Quỷ Môn Thập Tam Châm, thì làm sao có thể hù được độc giả?"
[1] : ý nghĩa ban đầu của từ này là chập chờn, lắc lư, nhưng được lưu hành trên internet với ý nghĩa là nói bừa, lừa đảo, bịp bợm.
"Bác sĩ Trần, anh không biết đấy thôi, hiện giờ độc giả không dễ hầu hạ đâu, chỉ cần có một chỗ nào đó viết không tốt một chút thôi, là người ta sẽ phun đầy người anh luôn rồi. Haizz… sách viết ra chẳng có mấy người đọc, bên dưới được mấy cái bình luận thì toàn lời chửi bới, có phiền lòng hay không?"
Trần Khánh cười nói: "Tôi xem mấy bình luận trên cuốn sách chính của anh đều là lời khen ngợi mà."
Trang Lượng cười hắc hắc: "Đó là vì tôi xóa sạch mấy bình luận chê đi rồi, chỉ lưu lại lời khen thôi, để mỗi ngày nhìn thấy chúng nó, tôi đều có thể vui vẻ mà gõ phím rồi."
Trần Khánh kỳ quái nói: "Những độc giả kia có chịu để yên như vậy hay không?"
Trang Lượng cười khổ, nói: "Cứ coi như đây là một chút tùy hứng của tôi đi."
Trần Khánh không quá hiểu về vòng tròn tiểu thuyết này, nhưng từ trong ánh mắt của Trang Lượng, hắn lại có thể nhìn ra, đối phương thực sự rất để ý tới những đánh giá của độc giả dành cho mình
Và cũng chính vì rất để ý như vậy, cho nên trong lòng mới xoắn xuýt mãi về những bình luận chê bai kia.
Tựa như người khác nói bộ dạng Trần Khánh lớn lên xấu, có lẽ Trần Khánh sẽ không để ý đến, nhưng nếu người khác nói y thuật của hắn không được, nói không chừng hắn sẽ tức giận đến mức trực tiếp lao lên chứng minh cho họ xem, rốt cuộc hắn có thể chữa bệnh hay không.
Hơn mười phút sau, Trần Khánh đã cảm nhận được Khí Chí, liền nhanh chóng rút châm, và lập tức dặn dò: "Gần đây, anh phải chú ý đến vấn đề ẩm thực, không được ăn đồ sống nguội, đừng cảm thấy đang là mùa hè thì mình có thể tùy tiện sử dụng uống đồ lạnh, đây là hành vi gây ảnh hưởng lớn nhất cho tỳ vị. Muốn uống, hãy uống vào mùa đông đi."
Nha?
Mùa đông uống đồ lạnh sao?
Tôi có nghe nhầm hay không vậy?
Trang Lượng nghi hoặc nhìn Trần Khánh: "Bác sĩ Trần, lời nói của anh có chút lật đổ thường thức của tôi rồi!"
Trần Khánh mỉm cười: "Đây cũng là điều mà rất nhiều người đều sai lầm đó. Người ta cứ cho rằng mùa hè nóng, thì ăn uống một vài thứ lạnh lẽo, có thể giải nhiệt. Nhưng trên thực tế, vào mùa hè, thân thể con người lại ở trong trạng thái ngoài nóng trong lạnh. Ở bên ngoài nóng, nhưng trên thực tế tỳ vị lại lạnh, vào lúc này, nếu thứ lạnh lẽo khác đi vào bên trong tỳ vị, nó sẽ trực tiếp gây ra thương tổn đến tỳ vị, đồng thời cảm giác lạnh lẽo sẽ truyền đi khắp toàn thân, còn có thể làm lỗ chân lông co rút lại, khoá nhiệt ở trong cơ thể, chẳng những không giải được nhiệt, ngược lại còn là càng uống càng khát."
"Nhưng ở mùa đông, thân thể con người lại là ngoài lạnh trong nóng, tỳ vị luôn ở trong trạng thái ấm áp, như vậy ăn thứ lạnh lẽo vào trong dịch tiêu hóa, tính thương tổn sẽ nhỏ đi rất nhiều, đương nhiên, tốt nhất là ít ăn, mấy đồ sống nguội lạnh lẽo ấy, không cần biết là ăn vào mùa nào, đều không tốt cho tỳ vị."
Học được!
Thật sự là học được rồi!
Trang Lượng thực sự không nghĩ tới gã chỉ đến nơi này khám cái bệnh thôi, vậy mà còn có thể học một chút tri thức dưỡng sinh!
Hơn nữa, còn có thể hoàn mỹ dùng vào bên trong tiểu thuyết của mình.
Kiếm lớn rồi!
"Được rồi, đây là đơn thuốc mà tôi kê cho anh, nếu ngại phiền toái cứ mang qua phòng sắc thuốc của chúng tôi bên này, chỉ cần đến giờ, anh qua đây uống là được, mỗi ngày một thang, uống liền trong ba ngày. Nếu anh có rảnh, có thể mỗi ngày tới đây kiểm tra lại một lần, tôi cũng có thể căn cứ theo tình huống khôi phục của thân thể anh, để phán đoán xem về sau nên tiến hành gia giảm đơn thuốc như thế nào cho chuẩn!"
Lần này, Trần Khánh không bốc thuốc dựa theo bệnh trạng tỳ thận dương hư, mà là căn cứ trên cơ sở đó, lại đi cân nhắc về vấn đề tâm thần của Trang Lượng cùng với nguyên nhân khí hậu, để cho ra một đơn thuốc khác.
Người viết tiểu thuyết cần phải hao phí lượng lớn trí nhớ, cũng tương đương với tiêu hao rất nhiều tinh khí thần, mà năm Nhâm Dần lại làm tăng thêm tình trạng can thấp tỳ hư cho mọi người, trong khi đó ở tháng này, thời tiết vẫn còn nắng nóng.
Nhiều nhân tố như vậy xếp chồng vào một chỗ, khiến cho Trần Khánh đi kê đơn bốc thuốc lại giống như một người đang giải quyết đề bài vi phân tích phân cực kỳ phức tạp, một bước sai sẽ dẫn tới các bước đều sai.
Có thể nói, lần này kê đơn cho Trang Lượng, nhưng ngay cả bản thân Trần Khánh cũng không dám tin tưởng.
Suy cho cùng, đây cũng là lần đầu tiên hắn kê đơn cho bệnh nhân mà không hoàn toàn dựa vào bệnh trạng, ngược lại, bắt đầu kê đơn vượt qua tư duy về bệnh trạng, chuyển sang tầm vĩ mô hơn là bao quát cả thân thể bệnh nhân.
Qua đây, Trần Khánh cũng phát hiện thêm một điều, từ sau khi tầm nhìn của hắn rộng mở hơn, yêu cầu về biện chứng, cũng trở nên càng ngày càng cao hơn!
Khó trách Quách Bạch Gia lại nói, đại đa số các bác sĩ trung y đều chỉ bồi hồi tại bậc thứ hai mà thôi, rất ít người có thể đạt đến bậc thứ ba, bậc thứ tư vậy lại càng khó mà với tới được.
Hiện tại xem như Trần Khánh đã cảm nhận được rồi!