Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 190 - Chương 190 - Vẫn Là Tỳ Thổ Dễ Mắc Câu Nhất!

Chương 190 - Vẫn Là Tỳ Thổ Dễ Mắc Câu Nhất!
Chương 190 - Vẫn Là Tỳ Thổ Dễ Mắc Câu Nhất!

"Có cái gì mà không thích hợp? Thuyền cập bến tự nhiên có chỗ đậu. Hơn nữa, với trạng thái hiện giờ của ông ấy, làm gì còn khả năng mà tự lành lại được? Cho nên mới nói, cả các ngươi lẫn ta có làm ra bất cứ hành động gì cũng đều là phí công thôi."

"Biết không được thì không thèm làm bất cứ thay đổi gì sao?"

"Bằng không thì sao?"

"Ngươi..."

"Đủ rồi, thận thủy đã giúp nhưng vô dụng. Các ngươi cũng không giúp được gì đâu. Vừa rồi ta chỉ nghẹn quá đến hoảng, muốn gào lên một tiếng phát tiết mà thôi. Aizz, nhưng vô dụng, ông ấy nói không nên lời, còn cả ngày nghĩ lung tung, cảm xúc hoàn toàn không được bộc lộ ra ngoài, xem ra lần này tất cả chúng ta thực sự không sống nổi nữa rồi!"

"Đừng nha tâm hoả, ngươi nói gì mà dọa người đến vậy? Không phải là không thể nói chuyện thôi sao? Làm sao có thể sống không được chứ?"

"Tỳ thổ, ngươi không hiểu, không tin ngươi hỏi thận thủy mà xem, từ sau khi ông ấy không động đậy được nữa, thận thủy vẫn luôn rơi vào tình trạng cạn kiệt thận tinh. Cũng bởi nguyên nhân chính là như thé, cho nên so với các ngươi, thận thủy mới là đứa rõ ràng nhất, rốt cuộc ông ấy có thể chống đỡ được thêm bao lâu nữa. Aizzz… đều là số mệnh rồi!"

"Oa ~~ đừng nói nữa, tất cả đừng nói nữa, ta muốn khóc đây..."

"..."

Thận tinh cạn kiệt?

Trần Khánh nghe vậy, lập tức bắt giữ được tin tức mấu chốt!

Chẳng lẽ chuyện cha của Điền Dũng Tuyền mắc hội chứng mất ngôn ngữ hậu thiên có liên quan tới thận tinh cạn kiệt?

Vào lúc này, toàn bộ đám ngũ tạng trong cơ thể ba của Điền Dũng Tuyền đều rơi vào yên lặng, chỉ có tỳ thổ đang thấp giọng kêu khóc.

Trần Khánh cũng biết, đã đến thời điểm hắn lên sân khấu rồi.

"Đừng nản chí nha. Tất cả vẫn có hi vọng, toàn bộ xốc lại tinh thần đi!" Giọng nói của Trần Khánh giống hệt một khối bom nổ dưới nước, làm cho cả cái ao nhỏ bốc lên từng gợn sóng.

"Ngươi là ai?"

"Ai đang nói chuyện?"

"Bước ra đây!"

"..."

Trần Khánh đã không cảm thấy ngạc nhiên với những lời này nữa: "Đừng khẩn trương, ta là bác sĩ. Ta đã chữa cho rất nhiều những nhóm ngũ tạng giống như các ngươi rồi, cho nên, không cần phải sợ hãi!"

Tâm hoả kỳ quái nói: "Bác sĩ? Đám bác sĩ lúc trước không có chữa khỏi bệnh tê liệt cho ông ấy, ngươi dựa vào cái gì lại dám nói mình có thể?"

Trần Khánh lập tức giải thích: "Đúng là với ta, bệnh tê liệt kia cũng rất khó khăn, nhưng một, hai vị bác sĩ trị không hết, không có nghĩa là tất cả các bác sĩ đều trị không hết, giữa những bác sĩ với nhau cũng có chênh lệch."

Tính tình của tâm hoả có chút hấp tấp, làm việc không kiên nhẫn: "Ngươi chỉ cần nói xem bản thân ngươi có chữa được cho ông ấy hay không thôi. Hiện tại ta không muốn nhiều lời vô nghĩa cùng bất cứ kẻ nào khác cả."

Trần Khánh cũng có thể hiểu được vì sao tâm hỏa lại trở nên táo bạo như vậy.

Từ sau khi ba của Điền Dũng Tuyền nói không nên lời, toàn bộ cảm xúc đọng lại dưới đáy lòng đã không còn con đường nào để phát tiết ra ngoài, lại gia tăng thêm bản thân mắc bệnh tê liệt, động cũng không động đậy được, thời gian lâu dài, trong lòng khó tránh khỏi sẽ có thật nhiều phiền muộn.

Mà không cần phải nghi ngờ, toàn bộ những cảm xúc này đều sẽ truyền đến tâm hoả!

Trần Khánh không trực tiếp trả lời thẳng vào vấn đề của tâm hoả, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn đụng tới một bệnh nhân phức tạp như vậy, không chỉ có tê liệt còn mất ngôn ngữ hậu thiên. Chỉ sợ đưa một bệnh nhân như vậy cho một vị lão trung y xem bệnh, đối phương cũng phải đắn đo cân nhắc không chừng: "Nói thật, ở thời điểm hiện tại, ta cũng không thể cho ngươi một đáp án khẳng định là rốt cuộc ta có thể chữa được hay không, suy cho cùng, vấn đề căn bản nhất là vì sao ông ấy mắc bệnh ta cũng không biết. Ngươi thử nghĩ mà xem?"

Tâm hoả lập tức nói: "Vậy sau khi ngươi biết rồi, ngươi có chữa được hay không?"

Hình như tên này còn không dễ lừa như vậy.

Trần Khánh cười cười: "Vậy còn phải xem các ngươi ra sao đã."

Tâm hoả không rõ nguyên nhân: "Ngươi nói vậy là có ý gì?"

Trần Khánh bắt đầu đi vòng vèo: "Bác sĩ, nhiều nhất chỉ có thể mang đến tác dụng phụ trợ, đối tượng chân chính có thể giải quyết chứng bệnh chính là bản thân các ngươi. Nói cách khác, nếu chính bản thân các ngươi cũng từ bỏ, thì có bác sĩ hay không cũng chẳng quan trọng nữa rồi, mà nếu các ngươi thực sự không muốn từ bỏ, thậm chí còn vô điều kiện tin tưởng bác sĩ, như vậy khi bắt tay vào giải quyết chứng bệnh, sẽ là làm ít công to."

Nghe nói như thế, tâm can tỳ phế đều tỏ ra vô cùng vui vẻ.

"Chúng ta không chịu bỏ cuộc, không chịu bỏ cuộc, bác sĩ, ngươi nhanh nghĩ biện pháp đi." Tỳ thổ không còn khóc nữa.

Hoắc!

Vẫn là tỳ thổ dễ mắc câu nhất nha!

Hắn còn chưa nói nửa câu là bản thân có thể chữa khỏi bệnh, thế mà tỳ thổ đã tin tưởng hắn rồi.

"Yên tâm, nếu ta đã đến đây rồi, khẳng định sẽ làm chút gì đó vì các ngươi. Tâm hoả, hiện tại ta muốn hiểu rõ tình huống của các ngươi, không thành vấn đề chứ?" Trần Khánh biết, vào lúc này vẫn phải chờ đợi tâm hoả gật đầu.

"Được, nhưng phải tuyên bố cho ngươi biết trước, nếu ta phát hiện vấn đề của ngươi không thích hợp, đừng trách ta không khách khí!" Tâm hoả mang đầy một mối cảm xúc phiền muộn, cuối cùng cũng chịu đáp ứng Trần Khánh rồi.

"Ta hiểu rồi." Trần Khánh lập tức cam đoan.

"Bác sĩ, ngươi mau hỏi ta đi, ta sẽ nói tất cả." Tỳ thổ có chút nôn nóng nói.

Trần Khánh nhìn dáng vẻ vội vàng của tỳ thổ kia, cũng cười khẽ một tiếng: "Hẳn là ngươi có chút hư nhược hả? Chỉ là làm việc khó khăn, cộng thêm đàm thấp nhiều, khiến quá trình xử lý của ngươi có chút khó khăn, đúng hay không?"

"Oa, bác sĩ, ngươi nói rất chuẩn, chính là tình huống như vậy." Tỳ thổ lập tức thần phục.

Kỳ thật ở thời điểm bắt mạch, Trần Khánh đã biết được mấy vấn đề này rồi, căn bản không cần phải hỏi tỳ thổ.

Nhưng tỳ thổ lên tiếng cũng khiến Trần Khánh nhớ tới một câu Triệu Ninh Quân từng nói với mình: "Người mắc bệnh tỳ hư, sẽ sinh nhiều đàm thấp, thấp che đậy vào điểm mấu chốt để thanh lọc, khiến cho thần đáng lẽ phải nhận biết rõ mùi vị trở nên không nhận biết được nữa, đàm thấp cũng ứ đọng tại huyệt Liêm Tuyền [1], khiến cho lưỡi cứng, không nói, kinh mạch bị ngăn trở phong bế càng khiến tứ chi không dùng được."

[1] : Theo cuốn Thiên Trướng Luận, huyệt Liêm Tuyền là đường đi chính của tân dịch với tác dụng là chuyên trị chứng khát. Huyệt trung hòa âm dương, có mối quan hệ mật thiết với lưỡi, hỗ trợ rất tốt trong việc điều trị các bệnh lý liên quan đến lưỡi. Huyệt Liêm Tuyền có vị trí nằm chính giữa sụn giáp trạng phía đường lằn chỉ ngang cuống hầu, cách khoảng 0.2 tấc.

Bình Luận (0)
Comment