Chỉ cần nhìn thoáng qua, cũng thấy đoạn mô tả này rất giống với bệnh trạng của cha Điền Dũng Tuyền.
Đều là nói không nên lời, tứ chi tê liệt.
Nhưng khác biệt ở đây chính là trình tự, cha của Điền Dũng Tuyền bị tê liệt trước, bệnh trạng hoàn toàn khác biệt với kinh mạch tỳ không nói.
Mặt khác, người bệnh mắc chứng kinh mạch tỳ không nói, bình thường đều sẽ rơi vào tình trạng bụng trướng, hay nấc ợ, không có lợi cho gân cốt cơ bắp, hàn thấp hạ xuống dưới, đại tiện đường tả, thân lưỡi thường mập mạp, rêu lưỡi trắng nhờn, mạch nhu hoạt [1].
[1] : là cách nói trong chẩn đoán, bắt mạch của trung y, là loại mạch kết hợp giữa nhu mạch và hoạt mạch, có hai tầng đặc điểm của chúng, cũng chính là nhu mạch nổi mà mềm mảnh, ấn nhẹ thì bắt được, ấn mạnh không lộ rõ.
Không nói đến những triệu chứng khác, chỉ cần mạch tượng thôi đã không đúng rồi.
Cho nên, gần như Trần Khánh đã có thể loại bỏ đi trường hợp tỳ vị làm mất ngôn ngữ.
Đương nhiên, cũng không hoàn toàn loại bỏ tình huống nhân quả đảo ngược, nhưng mạch tượng khác biệt, xác suất này khá là nhỏ.
"Thận thủy, hiện tại thận tinh của ngươi hao tổn có lớn hay không?" Trần Khánh đặt tỳ thổ qua một bên, bắt đầu hỏi thận thủy.
"Chính ngươi nghe đi." Thận thủy bày ra dáng vẻ thận hư, giống như không có khí lực đi trả lời vấn đề của Trần Khánh.
Mềm, tương đối hư!
Khi nói chuyện, đều có khí từ trong miệng đi xuống bên dưới, cũng giống như rất nhiều người khi nói chuyện đến từ cuối cùng đều thêm vào một chữ "Ai", thở dài.
Đương nhiên, người như vậy khẳng định không chỉ gặp phải duy nhất một vấn đề thận hư đơn giản như vậy, cần cân nhắc trên rất nhiều phương diện nhân tố, nhưng chỉ dựa vào tư thái của thận thủy thôi, cũng đủ biết là hư rồi.
"Là bắt đầu từ khi nào vậy?" Trần Khánh hỏi.
"Trước khi tê liệt." Thận thủy hữu khí vô lực.
"Là bị vật nặng đập bị thương, hay là..." Trần Khánh lại hỏi.
"Bị ống tuýp đâm thủng phần eo." Thận thủy nói.
Moá nó!
Trần Khánh kinh ngạc!
Đâm thủng phần eo?
Đây chính là vị trí cực kỳ ảnh hưởng tới sinh mạng đó!
Phải biết rằng, cơ thể con người chúng ta có hai đường mạch rất quan trọng, và tuyệt đối không thể chịu bất cứ tổn thương gì.
Một cái là Nhâm Mạch, một cái là Đốc Mạch.
Nhâm Mạch ở phía trước, bắt đầu từ bào [2], dừng lại ở cằm, Đốc Mạch ở phía sau, bắt đầu từ bào cung trong bụng, xuống phía dưới, cua trọn một vòng rồi đi tới huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu.
[2] : theo nguồn khác, Nhâm Mạch bắt đầu từ huyệt Hội Âm nằm giữa hậu môn và phần ngoài bộ phận sinh dục. Đốc Mạch bắt đầu từ huyệt Trường Cường nằm ở sau hậu môn, phía dưới xương cụt.
Hai mạch Nhâm Đốc giống như một vòng tròn, đi trọn một vòng từ đỉnh đầu xuống tới đáy chậu.
Một khi con đường này bị ngoại thương nghiêm trọng, sẽ mang tới đả kích hủy diệt cho cơ thể khỏe mạnh của con người.
Ví dụ như sinh mổ, nếu bác sĩ áp dụng phương pháp cắt ngang khi giải phẫu vùng bụng cho phụ nữ có thai, chờ sau khi miệng vết thương của sản phụ nọ khép lại, thân thể cũng sẽ không bằng lúc trước nữa.
Trừ phi là trong lúc ở cữ, người ấy khôi phục rất tốt, mới có thể làm suy yếu thương tổn này, nếu không ốm đau sẽ theo suốt cả cuộc đời.
Đó là phụ nữ, còn đàn ông bị tổn thương hai đường mạch này thì sao?
Khẳng định là thảm rồi.
Bởi vì đàn ông không thể sinh con, cho nên không có quá trình ở cữ như vừa nói ở trên, một khi hai nơi này của anh ta xuất hiện tình trạng bị cắt qua như vậy, thì gần như đoạn kinh mạch đã đứt kia không có khả năng khôi phục.
"Là ở giữa xương cột sống sao?" Trần Khánh hỏi.
"Không phải, là đâm xiên từ bên cạnh." Thận thủy nói.
"Sau khi phần eo bị thương, vong huyết vong tân [3] có nhiều hay không?" Trần Khánh buông lỏng một hơi.
[3] : vong huyết: lượng máu mất đi. Vong tân: lượng tân dịch mất đi.
"Nhiều." Thận thủy nói.
Tâm hoả cũng ở phía sau chen vào một câu: "Lần đó thật sự rất nguy hiểm, suýt chút nữa đã muốn mạng già của chúng ta rồi. Hơn nữa, về sau khi miệng vết thương đã ngừng lại rồi, bác sĩ có truyền cho ông ấy một đống lớn máu, vốn dĩ ta cho rằng chúng ta có thể sử dụng lượng máu này, kết quả đưa chúng nó vào sử dụng thật sự rất phiền toái, hoàn toàn kém hơn khí huyết mà chúng ta tự vận chuyển tiêu hóa ra."
"Mấu chốt là những bác sĩ kia bổ sung máu thì cứ bổ sung máu đi, nhưng bọn họ lại không biết bổ sung cho chúng ta chút nước, cũng không biết bọn họ đang nghĩ như thế nào."
Trần Khánh dở khóc dở cười, khái niệm tân dịch chỉ có trung y mới coi trọng, bệnh viện truyền máu đương nhiên sẽ không quan tâm tới mấy chuyện này.
Nhưng từ trong lời nói của tâm thận, Trần Khánh cũng xác định được một tình huống cơ bản rồi.
Nghĩa là năm đó, cha của Điền Dũng Tuyền làm việc ở công trường, bị thương mất máu, dưới tình huống mất máu quá nhiều, tân dịch của bản thân ông ấy cũng theo đó mà xói mòn đi, làm cho âm tinh hao tổn.
Thận thủy muốn bù lại hao tổn này, nhất định phải hao phí lượng lớn khí huyết.
Nhưng ở phía sau, hết lần này tới lần khác, tỳ vị lại không được khôi phục quá tốt, thậm chí còn có khả năng, sau khi cha của Điền Dũng Tuyền biết được chính mình đã bị tê liệt sau, cảm xúc hạ thấp, khiến cho toàn bộ những cơ quan như tâm phế, tam tiêu… vân vân, đều xuất hiện tổn thương trong cùng một đoạn thời gian này.
Mà bệnh viện lại không biết cách điều trị ngũ tạng lục phủ, khiến cho vấn đề thận tinh hao tổn vẫn luôn không được giải quyết.
Mãi cho đến khi thận tinh bắt đầu thiếu hụt quá mức nghiêm trọng, tủy hải trống rỗng, ảnh hưởng tới thị giác, từ lỗ hổng này mà mất đi nuôi dưỡng, dần dần làm cho phế kim lên xuống [4] thất thường, vị giác bắt đầu xuất hiện vấn đề, kế tiếp liền đến lượt tâm hoả.
[4] : chỉ khí ở phổi lên xuống, ra vào vận động.
"Thận thủy, vậy ông ấy có xuất hiện ‘tâm như huyền nhược cơ trạng’ hay không, cũng chính là cảm thấy khoang dạ dày trở nên trống rỗng, trái tim có cảm giác treo lơ lửng, sau đó rõ ràng là rất đói nhưng không muốn ăn gì cả hay không?" Trần Khánh hỏi.
"Có!" Thận thủy đáp lại.
Trên thực tế, ‘Tâm như huyền nhược cơ trạng’ là một chứng bệnh về thận kinh rất phổ biến.
[ Tâm như huyền nhược cơ trạng bao gồm: tâm như huyền = trái tim treo lơ lửng, nhược cơ trạng = trạng thái trống rỗng và đói. ]