Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 193 - Chương 193 - Trị Thận Trước Cường Tâm!!!

Chương 193 - Trị Thận Trước Cường Tâm!!!
Chương 193 - Trị Thận Trước Cường Tâm!!!

"Đúng, cháu có thể thử chữa trị cho ông ấy, nhưng thật có lỗi, làm như vậy mạo hiểm quá lớn. Vấn đề của ông ấy hoàn toàn không giống những người bệnh khác, một khi phạm phải sai lầm tại bất cứ công đoạn nào đó, sẽ tạo thành thương tổn rất lớn. Và làm như vậy, chính là một loại hành vi bất công, không chịu trách nhiệm với ông ấy, chú nói xem có đúng hay không."

"Nhưng chú cũng đừng nản lòng, vẫn còn bác sĩ lợi hại hơn cháu mà, cháu không trị hết, vẫn còn bác sĩ Triệu, bác sĩ Triệu không trị hết, vẫn còn bác sĩ khác. Tóm lại, chú và ông nhất định phải giữ vững tâm thế, nhất là chú, đừng lộ ra gương mặt như đưa đám ấy, chú muốn cho ai xem đây? Cháu nói cho chú biết, cảm xúc cũng có thể ảnh hưởng tới con người, chú cần phải lạc quan lên, sau đó đi khích lệ cha của chú cố gắng.”

"Tự chú cứ ngẫm lại mà xem, nếu một người cả ngày đều có tâm trạng không tốt, thất hồn lạc phách, cơm nước không màng, thân thể của họ có thể tốt đẹp được không? Người bình thường còn có khả năng chịu ảnh hưởng nhất định, huống chi là ông ấy, đã có bệnh sẵn trong người? Hơn nữa vừa rồi cháu có nhìn ra, bệnh của ông vốn không phải nan y, có thể chữa được, chỉ chưa tìm được người có thể chữa mà thôi!"

Trong mắt Điền Dũng Tuyền lại dấy lên hi vọng: "Thật ư?"

Trần Khánh cười cười: "Đương nhiên là thật rồi, cháu chưa bao giờ lừa người bệnh. Cháu muốn hỏi một chút, chú có biết danh y đại sư Quách Bạch Gia hay không?"

Điền Dũng Tuyền gật đầu: "Biết biết, thường xuyên trông thấy ngài trên TV."

Trần Khánh lập tức lấy điện thoại di động ra, tìm bức ảnh chụp hôm ấy: "Đây, chú xem, đây là ảnh chụp cháu ăn cơm cùng Quách lão. Cho nên chú cứ yên tâm đi, nếu Hán Y Đường trị không hết, cháu liền giúp chú liên hệ với Quách lão. Ha hả, cháu cũng không tin, đi tìm khắp cả nước còn không tìm được một vị bác sĩ có thể chữa khỏi bệnh cho ông."

Nghe được lời này của Trần Khánh, Điền Dũng Tuyền kích động đến mức hai mắt tràn đầy lệ nóng, ông ấy đang muốn nói cám ơn, nhưng lời nói đi đến bên miệng lại bị thứ gì đó ngăn cản lại.

Ông ấy quay đầu đi, muốn lau nước mắt, lại phát hiện lão ba của mình đã rơi lệ đầy mặt...

"Triệu gia gia, ngài đã tới?"

Tại phòng khám số bốn, Triệu Ninh Quân vừa nhận được điện thoại của Trần Khánh, liền ngựa không dừng vó mà chạy tới rồi.

"Đây là người bệnh mà cháu vừa nói kia sao?" Triệu Ninh Quân đi vào phòng mạch, ánh mắt lập tức liếc về phía hai cha con Điền Dũng Tuyền.

"Ừm, bước đầu chẩn đoán bệnh là thận kinh bất ngữ, nhưng vấn đề quá mức phức tạp, cháu không thể xuống tay." Trần Khánh nói.

Triệu Ninh Quân tiến lên quan sát tình huống của cha Điền Dũng Tuyền.

Chỉ liếc mắt một cái, Triệu Ninh Quân liền nhíu mày.

Nhưng vẻ mặt này chỉ lướt qua trong giây lát, nếu không phải vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mặt Triệu Ninh Quân, căn bản không thể phát hiện ra vẻ mặt ông vừa thay đổi.

"Đến, vươn đầu lưỡi ra cho tôi xem nào!" Triệu Ninh Quân hỏi.

Điền Cường Quốc lập tức há miệng vươn đầu lưỡi.

Triệu Ninh Quân quan sát vài giây sau, sau đó lại vỗ vỗ bờ vai ông ấy, nói: "Được rồi, hiện tại tôi hỏi ông mấy vấn đề, ông dùng gật đầu và lắc đầu để trả lời nhé, có thể hay không?"

Điền Cường Quốc gật đầu ra hiệu ông ấy có nghe được.

Triệu Ninh Quân lập tức hỏi: "Bình thường khi ông khát hoặc không khát, có muốn uống nước hay không?"

Điền Cường Quốc gật đầu.

"Lúc ông khát, thích uống nước ấm không? Ừm, đừng vội tự mình định nghĩa, cảm thấy nước ấm khỏe mạnh nên phải trả lời là đúng, ông cứ dựa theo cảm nhận của chính thân thể mình mà trả lời."

Điền Cường Quốc lắc đầu.

Triệu Ninh Quân hỏi tiếp: "Bình thường một ngày ông đi đại tiện bao nhiêu lần, tôi nói số lần, ông trả lời, một ngày một lần?"

Điền Cường Quốc lắc đầu.

"Một ngày hai lần?"

Điền Cường Quốc lắc mạnh đầu.

"Hai ngày một lần?"

Điền Cường Quốc gật đầu.

Triệu Ninh Quân lập tức thay đổi vấn đề: “Còn ngủ thì sao? Có phải rạng sáng khoảng từ ba đến năm giờ, ông thường giật mình tỉnh giấc hay không? Sau đó thời gian dài lại không ngủ được?"

Điền Cường Quốc gật đầu.

Sau khi Triệu Ninh Quân xác nhận được hầu hết những điều mình muốn hỏi, ông ấy lập tức đặt tay lên cổ tay Điền Cường Quốc: "Có phải bình thường ông đều có chút buồn bực trong lòng mà không thể nói rõ, và miệng lưỡi có loét hay không?"

Điền Cường Quốc gật đầu!

"Ù tai thì sao? Có hay không?"

Điền Cường Quốc gật mạnh đầu!

Chẩn đoán bệnh đến lúc này, trên cơ bản Triệu Ninh Quân đã nắm giữ được toàn bộ tin tức cần thiết rồi.

Ông ấy buông cổ tay Điền Cường Quốc ra, rồi xoay người cười với Trần Khánh: "Đúng là thận kinh bất ngữ, mất ngôn ngữ là do thận âm hư tạo thành, nếu không chữa trị, đến tiếp sau còn có khả năng phát triển trở thành tai điếc, nhưng vẫn may mắn, có thể thử một lần!"

Vẻ mặt hai cha con Điền Dũng Tuyền lập tức thay đổi.

Trần Khánh đang ngồi một bên lập tức hỏi: "Triệu gia gia, ông định xuống tay như thế nào?"

Triệu Ninh Quân cười cười: "Có phải cháu nhìn thấy người bệnh này có quá nhiều vấn đề, mới không biết nên làm gì, có đúng hay không?"

Trần Khánh xấu hổ gật gật đầu.

Triệu Ninh Quân mỉm cười: "Không trách cháu được, người bệnh này âm hỏa vượng, thận âm hư, can thấp tỳ hư, phế khí bị cản trở, lại cộng thêm thời tiết hiện nay gây ảnh hưởng, khiến trong cơ thể ông ấy còn có biểu hiện dạ dày bốc hỏa, tổng hợp lại xuống dưới quả thật không dễ chữa trị, cho nên sau khi biết được tình trạng này rồi, tầm quan trọng của tư duy chỉnh thể mới được biểu hiện rõ ra."

"Chúng ta không quan tâm bệnh trạng của ông ấy phức tạp tới cỡ nào, cháu chỉ cần nhớ kỹ một điểm, đó chính là điều tiết thân thể âm dương cân bằng, nếu mất đi phương hướng chính này, như vậy ở trong quá trình trị liệu, có khả năng sẽ xuất hiện tình huống bổ cho công năng này, lại làm thương tổn cơ quan nội tạng kia, được cái này mất cái khác, cuối cùng biến thành bệnh tật của người ta càng thêm nghiêm trọng."

"Như vậy, câu hỏi đặt ra là, nên điều tiết âm dương cân bằng như thế nào. Ta sẽ trả lời cho cháu rằng, biện chứng chính là mấu chốt. Ừm, vừa rồi cháu biện chứng không tồi, rất chuẩn xác, căn nguyên của toàn bộ bệnh biến biểu hiện ra ngoài của người bệnh này, đều chỉ thẳng về phía thận kinh, như vậy ở thời điểm chúng ta trị liệu loại bệnh này, nên làm sao bây giờ? Phải nhớ kỹ, trị thận trước cường tâm!"

Một câu nói cuối cùng này, giống như giống một luồng hào quang hóa thành mũi tên nhọn, trực tiếp xuyên thấu đại não của Trần Khánh.

Đúng vậy!

Vì sao hắn lại quên đi điều này?

Bình Luận (0)
Comment