Mấy người Sở Diêu Quyền nhìn dáng vẻ Điền Cường Quốc, không khỏi nghi hoặc nói: "Hình như vị lão ca này bị tê liệt nha. Ca bệnh này mà Trần Khánh cũng dám nhận sao?"
Tiếu Khải cũng nhíu mày.
Dịch Đại Bưu bên cạnh gã đang gào to lên: "Trâu nha, bây giờ cậu ấy đã chữa được bệnh tê liệt, có phải trong tương lai cậu ấy cũng có khả năng xuống tay với triệu chứng ung thư hay không? Chẳng lẽ Hán Y Đường chúng ta sẽ cho ra đời một vị danh y đại sư rồi?"
Tiếu Khải càng nghe hàng chân mày càng nhíu chặt.
Vương Xuân Lam cười nói: "Đúng là như vậy, với thiên phú của Trần Khánh, tôi có cảm giác chuyện cậu ấy trở thành danh y đại sư là tuyệt không thành vấn đề, làm tốt hơn một chút, còn có thể nhảy ra bên ngoài Giang Nam phủ, trực tiếp trở thành danh y đứng đầu Dương Châu."
Hàng lông mày của Tiếu Khải đã nhíu thành hình chữ nhất (一).
Phùng Chính Nguyên lại tỏ vẻ vô cùng nghiêm trang: "Danh y đứng đầu vẫn còn thấp, ít nhất cũng phải có thân phận quốc y. Với độ tuổi hiện tại của Trần Khánh, có đưa mắt nhìn cả Giang Nam phủ, cũng không tìm được một ai có tài năng sánh ngang với cậu ấy. Khẳng định là ba mươi năm sau này, nếu cậu ấy có thể vượt qua Triệu lão, thì thành tựu tuyệt đối không thua kém quốc y."
Mọi người nghe được lời nói của Phùng Chính Nguyên, lập tức soạt soạt toàn bộ đưa mắt nhìn về phía ông ta.
"Lão Phùng, có phải quốc y hơi thái quá hay không?"
"Đúng vậy, vừa rồi tôi cũng chỉ nói đùa mà thôi, món đồ chơi triệu chứng ung thư kia không dễ trị đâu."
"Thân phận danh y đại sư đã không phải người bình thường có thể đạt được rồi, anh còn nói đến quốc y. Loại danh hiệu kia chính là tồn tại đứng ở chiến tuyến trên trong ngành chữa bệnh vệ sinh đó, bọn họ là nhân tài cần phải làm ra cống hiến thật lớn. Haizz… địa phương của chúng ta chỉ lớn có chừng này, dù y thuật của Trần Khánh đủ điều kiện, cũng không có chỗ để phát huy nha."
"..." Phùng Chính Nguyên vẫn luôn bày ra dáng vẻ nghiêm trang, nhưng đúng là lời ông ta nói hôm nay có chút khoa trương rồi.
Phùng Chính Nguyên không có cãi lại.
Dù ông ta tiếp xúc với Trần Khánh cũng không lâu, nhưng căn cứ vào quá trình hắn chẩn đoán bệnh trước đó, cùng với một, hai ngày sau khi bệnh nắng nóng kia bùng nổ kia, ông ta lại có thể rõ ràng cảm nhận được ở thời điểm Trần Khánh trị liệu, hắn luôn đặt sinh mệnh của người bệnh lên hàng đầu, vô cùng coi trọng bọn họ.
Mà trong mắt ông ta, trong Hán Y Đường chỉ có ba người đủ khả năng làm được điểm này.
Triệu Ninh Quân, Hàn Thanh và Trần Khánh.
Tuy bản thân ông ta làm việc cũng coi như đúng quy cách, nhưng không có y đức lại chẳng có y thuật, coi như chẳng mang tới ý nghĩa gì cho người bệnh cả.
Mà ở trong ba người này, Trần Khánh nhỏ tuổi nhất, y thuật cũng tạm thời hơi kém hơn hai vị đứng trước, nhưng được cái là hắn còn trẻ, thiên phú siêu cường.
Không cần phải nghi ngờ, trong tương lai Trần Khánh nhất định sẽ vượt qua bọn họ.
Đến lúc đó, thứ Trần Khánh thiếu chính là cơ hội.
...
Phòng khám số bốn.
Trần Khánh đang nói chuyện phiếm cùng ngũ tạng của Điền Cường Quốc.
"Thế nào rồi các vị? Ngày hôm qua có cảm giác chính mình thư thái hơn một chút hay không?"
Trong không gian ý thức, sau khi nhóm ngũ tạng nghe được âm thanh của Trần Khánh, tất cả lập tức trở nên sôi nổi.
"Thoải mái hơn rồi, miễn cưỡng khôi phục được một chút."
"Oa, bác sĩ, ngươi thật là lợi hại, hôm nay ngươi cũng tới giúp chúng ta sao?"
"Bác sĩ này, ngươi cũng được nha, không hề gạt người, lại có thể giúp ta khôi phục lại một chút dưới tình huống ông ấy không thể nói chuyện được. Ngươi có khả năng đó, ta tin tưởng ngươi!"
"Tiếp tục đi, ta có cảm giác bản thân mình lại được rồi!"
"..."
Trần Khánh nở nụ cười!
Triệu gia gia thật là mạnh nha!
Chỉ một thang thuốc lại có thể hỗ trợ khiến cho ngũ tạng khôi phục lại một chút, đây tuyệt đối là bốc thuốc đúng chứng bệnh rồi.
Trần Khánh cũng xem qua đơn thuốc của ông ấy, tuy vẫn lấy cường tâm là chủ, không có dùng thuốc nhằm vào các cơ quan nội tạng khác, nhưng phần hạch tâm này lại có tác dụng điều tiết cơ thể con người, khiến âm dương cân bằng, cho nên dưới tình huống như vậy, những công năng khác trong cơ thể con người cũng sẽ được lợi.
"Không tệ, có khôi phục chính là chuyện tốt, hôm nay ta sẽ dùng một loại phương pháp trị liệu khác, các ngươi nhìn xem rồi hỗ trợ nhé, xem ở thời điểm ta trị liệu, có mang đến trợ giúp cho các ngươi hay không." Trần Khánh bắt đầu lên tiếng thông báo với ngũ tạng của Điền Cường Quốc.
Tuy nói xoa bóp bấm huyệt là nhằm vào cơ bắp và kinh mạch, nhưng những cảm giác này cũng sẽ truyền đến ngũ tạng lục phủ.
Có hữu hiệu hay không, bọn chúng là nơi cảm thụ rõ ràng nhất.
"Loại trị liệu gì vậy?" Tâm hoả hỏi.
"Xoa bóp bấm huyệt. Đợi lát nữa, ta sẽ tiến hành xoa bóp ở hai chân và phần eo lưng của ông ấy, xoa bóp cũng chủ yếu tiến hành theo hướng đi của huyệt vị kinh mạch là chủ, một khi có kích thích đến, hẳn là các ngươi cũng có thể cảm nhận được, đến lúc đó, nhớ phản hồi lại một chút cho ta." Trần Khánh giải thích một phen.
Tâm hoả và mấy bạn bè khác không hiểu, nhưng ý tứ đại khái lại biết.
"Được, chúng ta chờ. Đến lúc đó, ngươi cứ trực tiếp hỏi chúng ta là được." Tâm hoả nói.
Sau khi đạt thành hợp tác cùng ngũ tạng, Trần Khánh nhanh chóng chặt đứt kết nối ý thức, ngược lại nhìn về phía Điền Cường Quốc.
"Không tệ, cơ thể đã khôi phục lại một chút, có phải ngày hôm qua, ông đã thẳng một ngủ mà không có bừng tỉnh giữa đêm hay không?"
Điền Cường Quốc gật mạnh đầu.
"Đúng, buổi sáng hôm nay mẹ tôi cũng vui vẻ khoe với tôi rằng, ngày hôm qua ba ba ngủ đặc biệt ngon." Điền Dũng Tuyền cười nói.
Ông ấy thật sự không ngờ, chỉ một thang thuốc của vị bác sĩ Triệu kia lại có thể giải quyết được vấn đề giấc ngủ của ba mình, buồn cười là ngày hôm qua ông ấy còn cho rằng người ta tự đại.
"Tốt lắm, vậy là ông có thể tiếp tục dùng thuốc rồi, chờ hai ngày sau, chúng ta lại quan sát bệnh trạng một chút. Đến lúc đó, cháu sẽ tìm bác sĩ Triệu, nhờ ông tiến hành điều chỉnh đơn thuốc một chút, còn hôm nay, cháu sẽ tiến hành xoa bóp bấm huyệt cho ông một chút, nhìn xem có thể hỗ trợ giúp ông lưu máu thông kinh hay không." Trần Khánh nói.
Hả?
Xoa bóp bấm huyệt?