"Thế nào, bác sĩ Trần, có phải tôi rất nghe lời hay không?" Từ lúc Trang Lượng qua hỏi thăm chuyện của Vương Vũ, tới sau khi về nhà, gã hiểu được rằng bản thân tuyệt không thể lừa gạt Trần Khánh được, những chuyện đã nhận lời với đối phương nhất định phải làm cho bằng được, nếu không lần sau gặp mặt sẽ khó xử vô cùng.
"Ừm, coi như thành thật, đơn thuốc tôi đã kê anh cứ tiếp tục dùng, sau khi dùng xong, tôi lại gia giảm cho anh một chút." Trần Khánh hoán đổi ý thức, không còn trao đổi cùng nhóm ngũ tạng nữa.
"Được." Trang Lượng sảng khoái đáp ứng.
Trần Khánh gật gật đầu, lại nhanh chóng cầm lấy 《 Hoàng Đế Nội Kinh 》 tiếp tục đọc.
Nhưng qua vài giây, hắn lại ngẩng đầu, phát hiện Trang Lượng vẫn còn ở đó.
"Anh còn có việc gì sao?"
Trang Lượng cười hì hì nói: "Không có việc gì, chỉ muốn quan sát cận cảnh một chút quá trình xem bệnh của bác sĩ Trần thôi, anh cứ yên tâm, tôi cam đoan sẽ không nhiều lời vô nghĩa làm ảnh hưởng đến anh đâu."
Đây là muốn sưu tầm tư liệu viết tiểu thuyết sao?
Được rồi được rồi!
Phòng mạch cũng không thiếu một chút vị trí dành cho gã.
"Vậy anh cứ ngồi yên bên cạnh đi." Trần Khánh nói.
"Hắc, cám ơn bác sĩ Trần." Trang Lượng cười cười, lại nhanh chóng chuyển một cái ghế nhỏ qua, ngoan ngoãn ngồi một bên, sau đó lấy điện thoại di động ra, hai ngón tay cái nhanh chóng ấn vào màn hình.
Một lát sau, Trần Khánh dừng đọc, quan sát thời gian, mắt thấy đã qua giờ Tỵ ( từ 9 đến 11 giờ sáng), hắn lập tức đứng dậy đi tới bên cạnh Điền Cường Quốc.
Đến giờ này, chắc là bữa sáng trong bụng ông ấy đã tiêu hóa xong rồi, sau đó sẽ đến khoảng thời gian tốc độ vận động chuyển hoá khí huyết của tỳ vị trở nên nhanh hơn, mà Trần Khánh chờ chính là lúc này.
"Cởi quần áo cho ông ấy đi, chúng ta tiếp theo chữa trị nào!" Trần Khánh nói.
Điền Dũng Tuyền không nói hai lời, đã đứng lên phối hợp cởi quần áo Điền Cường Quốc.
Trang Lượng đang ngoan ngoãn ngồi một bên cũng vội vàng bật chức năng ghi âm của di động, chậm rãi đi tới bên cạnh chiếc giường nhỏ đằng kia.
"Bác sĩ Trần, vừa giải thích vừa trị liệu có làm ảnh hưởng tới anh hay không?" Trang Lượng cẩn thận dò hỏi.
Trần Khánh biết ý đồ của gã, cũng không phiền lòng lập tức cười nói: "Anh muốn nghe sao? Cũng được, vậy nhân tiện tôi sẽ nói cho anh nghe một chút."
Kỳ thật Trần Khánh còn thật tâm hi vọng một vài người bệnh có thể tự học chút trung y, như vậy bọn họ cũng có thể giải quyết rất nhiều bệnh tật ở nhà rồi, không cần thiết phải chạy một mạch đi đến bệnh viện hay phòng khám chỉ vì một vài vấn đề nhỏ nhặt thường ngày.
Phải biết rằng, thời điểm chính khí đấu tranh với bệnh khí trong cơ thể con người chúng ta cũng phải mất cả một quá trình, trong lúc bệnh khí còn chưa mạnh, cảm giác không thoải mái của chúng ta sẽ chậm rãi rút đi, cho nên khi mắc phải những căn bệnh khá bình thường, hầu như kết quả của người bệnh có đi bệnh viện khám và không đi bệnh viện khám cũng chẳng khác nhau quá nhiều, chỉ khác là tốn ít tiền hơn thôi.
Mà chờ đến thời điểm bệnh khí đã mạnh hơn chính khí rồi, lại cần phải dựa vào cảm giác, nếu trong cơ thể vẫn một mực cảm thấy không thoải mái, nghĩa là nếu qua vài ngày, thậm chí là một tuần, bệnh tình vẫn không chuyển biến tốt, thì khả năng cao là chính khí không ngăn cản được bệnh khí, sau đó người ra đã bị bệnh khí tra tấn có chút hư nhược rồi.
Về phần hư nhược như thế nào, lại cần phải dựa vào bác sĩ đến phán đoán.
Cho nên, chạy chữa ở loại thời điểm này, là lựa chọn tương đối có chút lý tính.
Nếu đã đến loại thời điểm này, bệnh nhân vẫn không chịu tới gặp bác sĩ, mà vẫn lựa chọn kéo dài thêm, trong lòng cảm thấy chỉ cần qua thêm vài ngày nữa sẽ tốt hơn thôi, kỳ thật đó chỉ là tưởng tượng dựa trên suy đoán chủ quan của người bệnh mà thôi, nếu làm không tốt còn có thể gia tăng bệnh tình.
Ví dụ như có vài người, lúc ban đầu chỉ bị một chút cảm mạo, nhưng ho hơn một tháng cũng không khỏi, mới đi bệnh viện kiểm tra, cho ra kết quả là viêm phổi.
Cũng bởi nguyên nhân đó, cho nên lựa chọn chạy chữa cần phải dựa vào cảm giác của chính mình, không nên hơi một tí lại phải đến bệnh viện kiểm tra, đương nhiên cũng không nên kéo dài ra mãi, cuối cùng để lâu thành bệnh nặng.
"Bệnh trạng của người bệnh trước mắt là tê liệt cộng thêm thận kinh mất ngôn ngữ, hiện tại tôi đang áp dụng phương án trị liệu là xoa bóp bấm huyệt, cũng chính là dùng thủ pháp kích thích kinh mạch và huyệt vị, từ đó đả thông khí huyết lưu chuyển xuống chi dưới. Kỳ thật, dùng châm thứ cũng có thể làm được điều này, nhưng dùng cả hai phương pháp hỗ trợ lẫn nhau, hiệu quả càng mạnh."
"Anh xem, nơi này là huyệt Thiên Đột, người bệnh tê liệt sẽ gặp phải tình huống ngồi quá lâu, mà ngồi quá lâu sẽ tổn thương nguyên khí, lại cộng thêm tác hại sinh ra do trường kỳ không vận động, trong cơ thể tích lũy rất nhiều đàm thấp, như vậy khi xoa bóp huyệt vị này, có thể điều khí xua đàm thấp. Thời gian không cần quá dài, chỉ cần vài phút là được."
...
"Ấn xong huyệt vị này, kế tiếp chính là huyệt Hợp Cốc và huyệt Ngoại Quan, hai huyệt vị này có thể ấn cùng một lúc, cũng chỉ cần ấn chừng vài phút là đủ. Trên thực tế, chứng hậu thiên mất ngôn ngữ của người bệnh là do thận kinh gây nên, đồng thời căn bệnh tê liệt của ông ấy cũng vì thận tinh xói mòn quá nhiều đưa tới, cho nên ở thời điểm trị liệu thận tinh không đủ, chúng ta cần phải áp dụng phương thức cường tâm là chủ. Nào, xem nơi này đi."
"Ở khoảng giữa của lồng ngực, có một phần bị lõm xuống, nơi đó chính là mỏm mũi kiếm [1]. Huyệt vị nằm giữa mỏm mũi kiếm và rốn gọi là huyệt Trung Quản. Huyệt vị này là mộ huyệt [2] của dạ dày. Còn khoảng nằm giữa huyệt Trung Quản và mỏm mũi kiếm lại chính là huyệt Cự Khuyết, chúng ta đang muốn xoa bóp!"
[1] : nguyên văn 心蔽骨 - tâm tế cốt hoặc là 鸠尾骨 – cưu vĩ cốt, còn y học hiện đại gọi nó là mỏm mũi kiếm hay mỏm kiếm, tiếng Anh: Xiphoid process, xiphisternum hoặc metasternum; là phần mở rộng sụn của phần dưới trong xương ức, thường bị hóa thành xương ở người trưởng thành, có hình dạng giống như một mũi kiếm.
[2] : Mộ huyệt ở ngực bụng là nơi khí của tạng phủ tụ tập lại ở ngực bụng, nhưng ở mặt trước của ngực bụng vào ở trên nhiều kinh mạch khác nhau.