Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 200 - Chương 200 - Ngày Hôm Qua Anh Ngủ Lúc Mấy Giờ?

Chương 200 - Ngày Hôm Qua Anh Ngủ Lúc Mấy Giờ?
Chương 200 - Ngày Hôm Qua Anh Ngủ Lúc Mấy Giờ?

Trần Khánh lại nhìn về phía Điền Cường Quốc: "Lão gia tử, có phải ông đang có cảm giác mình hơi đói bụng hay không?"

Điền Cường Quốc gật gật đầu.

Đúng vậy, lúc trước ông còn không thấy đói, nhưng vừa được Trần Khánh xoa bóp một hồi, cơ thể thông suốt như vậy, quả thật trong bụng lại có chút cảm giác muốn ăn cái gì đó.

Trần Khánh thấy vậy, cũng hiểu ý cười.

Kỳ thật, xoa bóp kinh mạch Túc Dương Minh Vị vốn không có tác dụng gì với chứng bệnh tê liệt của Điền Cường Quốc, chẳng qua Trần Khánh nhìn thấy thời gian không sai biệt lắm, giờ Thìn vừa vặn là thời gian khí huyết lưu thông qua Vị Kinh, mà sau khi xoa bóp kinh mạch Túc Dương Minh Vị, lại có thể điều tiết công năng tràng vị, xúc tiến quá trình hấp thu tiêu hóa cho Điền Cường Quốc, nên hắn mới làm như vậy.

Nói cách khác, sau khi xoa bóp xong, lại để cho Điền Cường Quốc ăn một chút gì đó, khí huyết vận động chuyển hoá sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Cái này cũng tương đương với cho Điền Cường Quốc thêm một chút dầu bôi trơn, có thể giúp ông ấy chạy nhanh hơn!

Tỳ vị vận động chuyển hoá khí huyết nhiều, những tạng phủ khác cũng có đủ động lực, tự nhiên cơ thể sẽ có lực lượng hơn.

Cho nên, kể cả khi quá trình này không mang đến một chút tác dụng trị liệu tê liệt nào, nhưng vẫn mang đến một chút trợ giúp cho tiến trình khôi phục thân thể cho Điền Cường Quốc.

Không bao lâu sau, Điền Dũng Tuyền đã mua bữa sáng trở về, cũng thuận tiện mua cho Trần Khánh một phần.

"Bác sĩ Trần, mới sáng ra, có thể cậu cũng chưa ăn gì, nên tôi mua thêm một phần nữa, cho cậu ăn luôn!" Điền Dũng Tuyền cười cười đưa tới một chén cháo và một ly sữa đậu nành cộng thêm một cái bánh quẩy cho Trần Khánh.

"Cháu sẽ không khách khí đâu." Trần Khánh cũng không lập tức từ chối, quả thật bình thường, hắn đều ăn bữa sáng vào thời gian này, về phần tiền bữa sáng, Trần Khánh sẽ không trả đối phương, đến lúc đó, chỉ cần hắn tính bớt đi tiền thuốc men của Điền Dũng Tuyền một chút là được. Làm như vậy, vừa có thể trả lại thịnh tình của đối phương, vừa có thể làm trong lòng Điền Dũng Tuyền thoải mái hơn một chút.

Điền Dũng Tuyền cười hắc hắc, lập tức đưa một chén cháo trên tay cho ba của mình.

Ăn xong bữa sáng, hai cha con Điền Dũng Tuyền lại yên tĩnh ngồi một bên chờ đợi.

Trần Khánh cần phải tiếp tục tọa chẩn, chờ đợi người bệnh khác tới cửa.

Trong lòng có chút nhàm chán, hắn lại lấy cuốn《 Hoàng Đế Nội Kinh 》ra đọc.

Kết quả là chờ một lát, người bệnh khác không đợi được, nhưng người quen Trang Lượng lại chạy đến rồi.

"Bác sĩ Trần, tôi đến rồi đây!" Trang Lượng cười nói.

Trần Khánh liếc mắt nhìn sắc mặt Trang Lượng, ừm, tốt hơn ngày hôm qua nhiều, "Ngày hôm qua anh đi ngủ lúc mấy giờ?"

"Hơn mười giờ một chút. Hôm qua tôi vừa trở về nhà đã ép bản thân mình phải viết xong rồi, mệt muốn chết người nhà, hơn tám ngàn chữ đã cứng rắn giày vò tôi suốt sáu tiếng đồng hồ, phải biết rằng, nếu dựa theo tốc độ gõ chữ vào đêm khuya của tôi, số lượng từ này, chỉ cần chừng hai, ba tiếng đồng hồ đã xong rồi."

"Nhưng đúng là sau khi viết xong hết, buổi tối có cảm giác thân thể thoải mái hơn rất nhiều, không còn thấy gấp gáp cần phải gõ chữ cho xong trước mấy giờ đồng hồ như trước nữa, tinh thần cũng được thả lỏng hơn rất nhiều, nhưng mà ngày hôm qua… tuy tôi đã lên giường nằm từ chín giờ rồi, nhưng lật qua lật lại thật lâu sau mới ngủ được, cụ thể là bao nhiêu thời gian, tôi cũng không biết."

"Tới buổi sáng, chỉ hơn 5 giờ đã tỉnh lại rồi. Mà khỏi phải nói, nhiều năm qua tôi còn chưa dậy sớm như vậy, cho nên hôm nay thức giấc quá sớm, thật sự đã có cảm giác tinh thần khác hẳn trước kia. Thực sự đúng như những gì bác sĩ Trần đã nói, suy nghĩ trong đầu đều tỉnh táo hơn rất nhiều, trong vòng một tiếng đồng hồ có thể trực tiếp gõ được ba nghìn chữ, tốc độ tuyệt không chậm hơn lúc đêm khuya."

Trang Lượng có cái miệng như súng liên thanh, mở ra một cái là nói không ngừng.

Cũng may thông qua những gì Trang Lượng vừa trình bày, người ta có thể rõ ràng nhận ra rằng, sau khi gã thay đổi thời gian làm việc và nghỉ ngơi như Trần Khánh từng yêu cầu trong lúc trị liệu, loại thay đổi này đã mang đến những trợ giúp nhất định.

"Không tệ, qua đây tôi bắt mạch xem nào." Trần Khánh nói.

Trang Lượng không chút do dự đã đưa tay tới.

Trần Khánh đặt tay lên cổ tay gã, trong đầu lại xuất hiện âm thanh của ngũ tạng.

"Nhanh lên nhanh lên, tỳ thổ, người anh em của ngươi đang tiêu hóa, nhanh, nhanh bắt đầu vận động chuyển hóa những loại đồ ăn kia thành khí huyết đi."

"Ta đang làm, đang làm đây, đừng thúc giục, hiện tại ta làm còn hơi chậm, nhưng đợi lát nữa là có thể nhanh hơn rồi!"

"Tất cả mọi người đâu? Ra được chút nào hay chút ấy!"

"Vất vả lắm buổi sáng hôm nay mới được một chút đồ ăn. Mấy đứa các ngươi nên biết đủ chứ?"

"..."

Hả?

Đám nhóc này lại bắt đầu tranh giành khí huyết rồi?

Không tồi không tồi, rất có sức sống nha!

"Đừng có gấp, từ từ sẽ đến thôi, chờ tới giờ Tỵ, quá trình vận động chuyển hoá khí huyết của tỳ thổ mới nhanh hơn được, hơn nữa các ngươi cũng đâu cần gấp nhất thời, hiện tại hắn đang thử nghiệm điều chỉnh giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi, về sau các ngươi đều có thể khôi phục đến trạng thái bình thường rồi." Trần Khánh cười nói.

"Oa, bác sĩ đến kìa!" Tỳ thổ vui vẻ hoan hô.

"Đúng vậy, đến xem các ngươi khôi phục thế nào. Tâm hoả, ngày hôm qua, hắn ngủ lúc mấy giờ?" Trần Khánh hỏi.

"Qua 12 giờ mới bắt đầu ngủ say." Tâm hoả nói.

"Vậy là được rồi, hàng năm đều thức khuya, bệnh tật cũng không phải lập tức có thể hết ngay được, cần cho hắn thêm vài ngày nữa để thích ứng." Trần Khánh nói.

"Ta không nóng nảy, nếu hắn cứ tiếp tục giống như trước kia, ta sẽ giật dây mấy đứa chúng nó, cùng nhau cho hắn một bài học khắc sâu!" Tâm hoả gầm gừ nói.

Trần Khánh dở khóc dở cười, xem ra mấy năm nay, Trang Lượng đã đắc tội tâm hoả của mình không nhẹ rồi.

"Dĩ nhiên rồi, khẳng định là phải cho hắn một bài học rồi, nhưng đừng làm quá tuyệt, chỉnh cho hắn sống không bằng chết là được." Trần Khánh khuyên nhủ.

Sau khi trò chuyện vài câu đơn giản với ngũ tạng của Trang Lượng, xác định đơn thuốc mình đã kê không mang đến vấn đề gì quá lớn, Trần Khánh cũng có thể buông lỏng một hơi.

Nói thật, đây là lần đầu tiên hắn thử nghiệm tư duy quan sát chỉnh thể những biểu hiện bên ngoài của người bệnh để phán đoán chứng bệnh và tiến hành bốc thuốc, cũng mang đã mang lại một chút hiệu quả, coi như đã vững vàng tiến lên được một bước, cũng mang đến cho bản thân hắn không ít tin tưởng.

Bình Luận (0)
Comment