Vốn dĩ đến đây hết thảy mọi chuyện đều kết thúc rồi, nhưng điều tồi tệ nhất là đứa nhỏ kia còn chưa được trị tận gốc bệnh tật.
Bởi vậy sau khi trở về không được bao lâu đã mắc cảm mạo, kết quả là… sau khi ba mẹ của nó cho nó uống liền bảy ngày thuốc trị cảm mạo, đột nhiên phần xương gồ cao sau tai đứa nhỏ nọ sưng phù lên một cục lớn.
Nếu có bác sĩ trung y ở đây, chắc chắn người nọ có thể nhìn ra, phần xương gồ cao sau tai có cục sưng phù nghĩa là bệnh tật đã tiến vào âm thực [1]. Đây là tín hiệu cực kỳ nguy hiểm.
[1] : Trong bộ sách “Dược Chứng Kỵ Hợp” có viết âm thực tức lý thực, là người mắc chứng cảm mạo bên ngoài, kết nhiệt bên trong. Người mắc chứng này sẽ thấy ngực bụng cứng, đau, bảy, tám ngày không đi đại tiện được, hoặc nhiệt hạ lại sinh ra kiết lỵ…
Nhưng ba mẹ đứa nhỏ nọ không hiểu. Sau khi bọn họ thấy con nhà mình bệnh nặng như vậy, lập tức đưa nó đến bệnh viện.
Vào tới bệnh viện, bệnh viện chẩn đoán kết quả là bệnh bạch cầu tái phát, cần trị bệnh bằng hoá chất.
Cha mẹ đứa nhỏ đó vô cùng do dự, về sau mới gọi điện thoại cho Triệu Ninh Quân.
Ở thời điểm đó, Triệu Ninh Quân không nói gì hết, ngay cả khuyên cũng chẳng khuyên lấy nửa câu, chỉ nói với ba mẹ đứa nhỏ ấy rằng, đợi đến thời điểm bệnh viện lại thông báo bệnh tình của con bọn họ không thể chữa trị được nữa, ông ấy mới chữa được, còn không đừng có đưa tới đây.
Về sau đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Trần Khánh không được biết nữa, chỉ biết rằng cuối cùng đứa nhỏ kia chết trong bệnh viện.
Cũng bởi vì phát sinh loại sự kiện này, nên rất ít khi Triệu Ninh Quân nhận loại bệnh nhân ấy thêm một lần nào nữa.
Không phải ông ấy không thể chữa, mà là ông ấy không muốn chữa!
Tuy làm như vậy đúng là quay lưng lại với y đức, nhưng lỡ như… lỡ như chuyện này trở thành rắc rối y tế thì biết làm sao bây giờ?
Loại chuyện này… kể cả khi nó chỉ phát sinh duy nhất một lần, cũng là tai ương ngập đầu với Hán Y Đường bọn họ.
Phải biết rằng, năm đó một vị bác sĩ không có chứng chỉ hành nghề y nhưng vẫn công tác ở nơi này của bọn họ, đã suýt chút nữa muốn mạng của Hán Y Đường rồi, nếu còn chết một người ở đây nữa, bọn họ phải làm thế nào đây?
Triệu Ninh Quân không hi vọng một nơi mà ông ấy đã vất vả giữ vững suốt mấy chục năm, cuối cùng lại bị hủy trong chính tay ông ấy.
Nghĩ vậy, bỗng nhiên Trần Khánh cũng ý thức được, tựa như đã khá nhiều năm rồi hắn còn chưa từng trông thấy Triệu Ninh Quân trị liệu cho người mắc bệnh nan y.
Gần đây, bọn họ đụng tới Điền Cường Quốc, có vẻ như ông ấy chính là người mắc bệnh tình nghiêm trọng nhất.
Đúng rồi, hắn còn phải hỏi Triệu gia gia một chút, nên sửa phương thuốc cho Điền Cường Quốc như thế nào.
Trần Khánh nghĩ vậy, lập tức gọi điện cho Triệu Ninh Quân.
"Uy, có chuyện gì vậy?" Vài giây sau, Triệu Ninh Quân đã nhận điện thoại.
"Triệu gia gia, hẳn là bây giờ đơn thuốc của Điền Cường Quốc cũng nên gia giảm rồi, nên gia giảm như thế nào vậy?" Trần Khánh hỏi.
"Bây giờ bệnh trạng của ông ấy đang như thế nào?" Triệu Ninh Quân hỏi.
"Lửa ở dạ dày đã tiêu đi không ít. Trong mấy ngày nay, cháu đều châm cứu kết hợp với xoa bóp bấm huyệt cho ông ấy, trợ giúp ông ấy khôi phục lại một chút khí trong dạ dày, khí huyết cũng gia tăng hơn. Ngày hôm qua, ông ấy đã ngủ ngon rồi, công năng sơ tiết của gan, hệ thống tuyên túc [2] của phế, những thứ này đều giảm bớt một chút, chỉ còn trạng thái tâm thận vẫn chưa được tính là đặc biệt lý tưởng." Trần Khánh nói.
[2] : tuyên túc = tuyên phát và túc hàng: hiểu nôm na là chuyển đi và nén xuống.
"Ừm, vậy cứ cho ông ấy dùng thêm một thang thuốc lần trước đi, sau khi dùng xong rồi, lại điều chỉnh phương thuốc như sau: mạch môn giảm 5g, thạch hộc giảm 5g, ba kích thiên thêm 6g, thạch xương bồ thêm 6g..." Triệu Ninh Quân tách rời từng vị dược liệu trong đơn thuốc lúc trước rồi nói rõ liều lượng gia giảm của từng loại cho Trần Khánh.
"Cứ cho ông ấy dùng đơn thuốc này trong vòng một tuần, một tuần sau lại xem tình huống. Ai, vừa rồi cháu có nói mình đã xoa bóp bấm huyệt cho ông ấy ư? Tiểu tử thối, cháu đừng có xằng bậy nha, nếu xoa bóp bấm huyệt mà không ấn đúng huyệt vị, sẽ là tai hại vô ích cho người bị bệnh tê liệt đó?"
Có đôi khi người bình thường đi tới tiệm massage, bị người ta ấn lung tung, còn có thể đau đớn đến vài ngày, huống chi Trần Khánh còn phải đối mặt với một người bệnh mắc chứng tê liệt.
Nếu hắn xoa bóp phải huyệt vị nào đó làm gia tăng bệnh tình cho đối phương… thực sự là chỉ cần nghĩ thôi cũng biết hậu quả không chịu nổi rồi.
Trần Khánh nghe vậy lập tức cười cười: "Triệu gia gia, ông cứ yên tâm đi, cháu đã học qua môn này rồi."
Triệu Ninh Quân chất vấn: "Cháu học với ai?"
Trần Khánh linh cơ khẽ động, nói: "Là vị đạo sĩ Dương Hữu Lâm kia đó. Ông ấy biết một chút công phu dưỡng sinh. Mà ông cũng biết đó, cháu đã học Thái Cực từ ông ấy, cho nên với ông ấy, xoa bóp bấm huyệt chỉ là một bữa ăn sáng."
Đạo sĩ thối, ông cầm của cháu tới bốn bình rượu thuốc, vào thời khắc mấu chốt thế này, cháu mượn dùng tên tuổi của ông một chút cũng không quá đáng chứ?
Dương Hữu Lâm?
Là tên đạo sĩ đoán mệnh kia?
Triệu Ninh Quân biết người này, chẳng qua là hai bên chưa từng gặp mặt nhau thôi.
Nhưng đúng là những người bạn xung quanh ông ấy đều đánh giá người này khá tốt!
"Ai, chắc lẽ cháu còn muốn chữa khỏi bệnh tê liệt cho ông ấy?" Tới lúc này, Triệu Ninh Quân cũng ý thức được vấn đề rồi.
Hôm trước, ông ấy vừa nói qua với Trần Khánh về thủ đoạn trị liệu tê liệt, kết quả là nhóc con này lập tức vận dụng ngay.
Đã đến nước này mà Triệu Ninh Quân còn không đoán được mọi chuyện, chẳng hóa ra ông ấy đã quá mức chậm tiêu rồi?
"Hắc hắc, chỉ thử xem thôi, cháu biết đúng mực mà, cam đoan sẽ không gây ra vấn đề gì." Trần Khánh cười nói.
Hắn xoa bóp bấm huyệt cũng không phải là xằng bậy, hơn nữa dù có thực sự ấn sai rồi, Trần Khánh cũng có thể thông qua phản ứng của ngũ tạng người bệnh để phán đoán xem mình đã phạm sai lầm ở chỗ nào.
Cho nên, trị liệu thủ đoạn của hắn vô cùng ít khả năng tạo thành thương tổn cho người bệnh.