Đại khái là từ sau khi đài truyền hình dần dần bị những kênh truyền thông mới chiếm lĩnh thị trường, tiền lương của phóng viên đài địa phương cũng không được dồi dào như trước kia.
Có thể hình dung như thế này, trước kia là thương gia quỳ gối trước mặt bọn họ, muốn tặng tiền cho bọn họ, còn hiện tại là bọn họ phải quỳ gối trước mặt thương gia mong người ta đặt quảng cáo, đã vậy người ta còn không nhất định sẽ nể mặt mà nói năng nhẹ nhàng đâu.
Bởi vậy, phóng viên phải đồng thời hoàn thành những công việc bình thường của bản thân, cũng như hoàn thành nhiệm vụ kiếm tiền, làm được như vậy mới có thể nhận đủ tiền lương hàng tháng.
Chuyện này tạo thành một cục diện vô cùng khó xử.
Bởi vì làm phóng viên cần phải nói ra sự thật, cần phải phát ngôn dựa trên thực tế, nhưng sau khi nói ra sự thật và những điều còn tồn đọng trong thực tế, thì ở thời điểm ngươi muốn tới đòi tiền những đơn vị, xí nghiệp đã từng bị mình phỏng vấn từ trước kia, khẳng định là một xu người ta cũng không thèm cho ngươi.
Cho nên, trong nghề phóng viên này, khi phải lựa chọn giữa kiếm tiền và kiếm thế diện, phần lớn mọi người đều lựa chọn kiếm tiền!
Đương nhiên, không phải không có những người vẫn luôn kiên trì với lý tưởng của chính mình, nhưng bọn họ chỉ là số ít mà thôi.
Phần lớn phóng viên chỉ kiếm được ba, bốn ngàn một tháng, cơm cũng ăn không đủ no, thì lấy hơi sức đâu mà đùa giỡn cái gì là chân lý chính nghĩa kia?
Cho nên, có một vài loại tin tức chỉ xem cho vui là được, đừng quá coi đó là sự thật!
"Nhiệm vụ kiếm tiền của chị còn không phải quá đơn giản hay sao? Nếu làm không xong thì đi tìm ba ba, ông ấy quen biết rất nhiều người đó." Đồng Y cười nói.
Cũng đúng, người ta có một vị ba ba làm giám đốc, cần phải lo lắng không có tiền lương sao?
"Vậy được, chị Y Y, khi nào chị muốn tới quay cứ liên hệ với em, chỉ cần em có thời gian rảnh nhất định sẽ phối hợp với chị!" Trần Khánh nói.
"OK!" Đồng Y nói.
Ba nhà vô cùng vui vẻ ăn cơm nước xong, lại tiếp tục hàn huyên thêm một, hai giờ nữa là đến gần chín giờ tối.
Sau khi mấy người Trần Khánh nói chuyện thêm vài câu, mọi người đều lần lượt rời khỏi nhà Dương Các.
Trên đường, Trần Khánh ngồi hàng ghế sau, ghé mắt nhìn từng ngọn đèn đường không ngừng lướt qua phía sau mình, suy nghĩ bay theo gió...
Hai ngày sau, tại Hán Y Đường.
Trần Khánh vẫn hoạt động như bình thường, sáng sớm sẽ rèn luyện, rồi đi ăn bữa sáng, ăn bữa sáng xong sẽ đến phòng mạch lặng lẽ đợi người bệnh tới cửa.
Kỳ thật, cuộc sống của một vị bác sĩ rất đơn giản, cũng thực buồn tẻ.
Đương nhiên, thi thoảng cũng sẽ gặp phải mấy chuyện ngoài ý muốn.
Lấy ví dụ như, rắc rối y tế [1]!
[1] : rắc rối y tế đề cập đến những người kiếm được lợi ích bất hợp pháp bằng cách thổi phồng các tranh chấp y tế.
Đây là một từ nóng trong lĩnh vực y tế ở Trung Quốc đại lục. Người xúi giục gây rối y khoa có thể là người bệnh, người thân của người bệnh, tổ chức, cá nhân được người bệnh thuê làm việc nhằm mục đích kiếm lợi bất hợp pháp. Những kẻ bạo loạn y tế đã gây áp lực lên bệnh viện bằng các hình thức cản trở nghiêm trọng trật tự y tế, mở rộng tình hình và gây ảnh hưởng tiêu cực đến bệnh viện bằng nhiều cách khác nhau.
Kỳ thật, ở Hán Y Đường của bọn họ rất ít khi xuất hiện rắc rối y tế.
Một là bọn họ thu phí không quá đắt đỏ, cho nên những người bệnh tới đây thăm khám rất ít khi gặp phải tình huống cửa nát nhà tan.
Hai là những người bệnh mà bọn họ tiếp nhận hoặc là mắc chứng bệnh khá nhẹ, hoặc là mắc bệnh hiểm nghèo đi tới thử một lần.
Đối tượng trước, quá trình trị liệu khá đơn giản, đối tượng sau, bình thường đều sẽ được bọn họ đề nghị nên tới bệnh viện.
Trên thực tế, không phải Hán Y Đường chưa từng chữa khỏi cho người bệnh nguy kịch, giống như Triệu Ninh Quân, ông ấy từng chữa khỏi cho mấy người bệnh bị bệnh viện thông báo rằng khó lòng qua khỏi.
Nhưng tiếp nhận những người bệnh kiểu như vậy lại đi kèm theo một loại tệ đoan.
Bởi vì phần lớn những người bệnh kiểu như vậy đều đã bị bệnh viện giày vò nhiều lần, không còn cách nào khác, cuối cùng bệnh viện không chữa nổi, mới nghĩ đến chuyện đi tìm trung y thử một lần xem sao.
Đương nhiên, loại tâm lý “còn nước còn tát” của bệnh nhân cũng chẳng có gì sai cả, hơn nữa, lỡ như phòng khám trung y chữa khỏi thì sao?
Đúng vậy, nếu phòng khám trung y chữa khỏi cũng chẳng sao, nhưng chỉ cần không chữa khỏi cho một người trong số bọn họ thôi, nghĩa là sẽ có người chết tại phòng khám trung y đó.
Và loại mạo hiểm kia, không một ai có thể gánh vác nổi.
Nếu gặp phải người nhà không nói đạo lý, một người chết lại bắt bọn họ phải bồi thường tới mấy trăm ngàn tới hơn triệu tệ, thì phòng khám kia, còn có thể mở được nữa hay không?
Và khỏi phải nói, Hán Y Đường bọn họ cũng từng gặp phải một ca bệnh tương tự như thế rồi.
Chuyện là một người bạn nhỏ mắc bệnh bạch huyết, cũng chính là bệnh bạch cầu, sau khi trị bệnh bằng hoá chất, lại thay tủy xương, nhưng tình trạng bệnh của bạn nhỏ ấy vẫn không tiến triển.
Sau đó, phía bệnh viện lại bắt đầu cho đứa bé nọ làm thêm một đợt trị bệnh bằng hoá chất, nhưng mất nửa năm thời gian, căn bệnh vẫn không được chữa khỏi.
Bệnh viện đã tuyên bố bó tay, thật sự là không thể chữa được.
Cha mẹ của bạn nhỏ ấy đi hỏi thăm khắp nơi, cuối cùng được người quen giới thiệu, đi tới Hán Y Đường trị liệu.
Lúc ấy, người chủ trị chính là Triệu Ninh Quân!
Triệu Ninh Quân dùng hai tuần lễ, áp dụng đủ loại thủ đoạn từ châm cứu tới thuốc Đông y, cuối cùng mới khôi phục được vị khí cho bạn nhỏ này, trợ giúp đứa bé có thể ăn có thể ngủ, không còn mỗi ngày đều kêu lên đau đớn, nôn mửa, choáng váng đầu như trước kia nữa.
Sau đó, Triệu Ninh Quân lại dùng thêm ba tháng thời gian, đã thuận lợi khôi phục nguyên khí cho đối phương, thoạt nhìn cơ thể đã hoàn toàn khỏe mạnh, một chút bệnh trạng cũng không có.
Kết quả là không đợi Triệu Ninh Quân nói trị liệu chấm dứt, cha mẹ của đứa nhỏ kia liền dẫn đối phương đi bệnh viện kiểm tra.
Đáng mừng chính là, dụng cụ kiểm tra đo lường phát hiện trong cơ thể đứa bé ấy không còn bệnh bạch cầu nữa rồi.
Lúc ấy, bệnh viện cũng không hiểu rốt cuộc là đã xảy ra loại tình huống gì rồi, chỉ phỏng đoán là cấy ghép tủy xương đã mang đến tác dụng trị liệu.