Suy cho cùng, mấy trăm năm trôi qua, hình dạng của những con sông này đều sẽ xảy ra một chút biến hóa nhất định, cho nên những điểm khác biệt này là cực kỳ hợp lý.
Nhưng khoa trương hơn chính là, thời kỳ Bắc Tống cách thời đại hiện nay đã hơn chín trăm năm nha.
Hơn nữa, tấm Vũ Tích Đồ nọ lại không chỉ miêu tả bản đồ Bắc Tống, bên trong còn có cương vực của dân tộc Thổ Phiên, Tây Hạ, nước Liêu, thậm chí còn có một vài khu vực núi non sông ngòi thuộc những tộc khác cũng được vẽ hết lên một tấm bản đồ như vậy.
Dưới tình huống nhóm lão tổ tông của chúng ta không có vệ tinh, đến tột cùng là bọn họ đã quan sát thế giới như thế nào, để vẽ nên một tấm bản đồ như vậy?
Những yêu cầu về nhân lực, vật lực, tài lực để hoàn thành loại chuyện này tuyệt đối không thể đánh giá được.
Ở thời đại mà sức sản xuất thiếu thốn, đến tột cùng là những lão tổ tông đã dùng tới loại thủ đoạn như thế nào đây?
Và hiển nhiên là không một ai hay biết, đến tận thời đại này, đó vẫn là một câu hỏi không có lời giải đáp.
Buồn cười là hiện tại khi đề cập tới huyền học, lại có một nhóm người hiểu nó thành phong kiến mê tín, mà không biết bộ môn này chất chứa quá nhiều tri thức và trí tuệ, và cho tới tận bây giờ vẫn không ai có thể lĩnh ngộ được một, hai phần trong đó.
Mà di sản vừa được nhắc đến kia chỉ vẻn vẹn là một tấm bản đồ mà thôi.
Có lẽ… luận về lượng tri thức cất giữ được, mỗi người hiện đại chúng ta đều sẽ nhiều hơn không ít cổ nhân, nhưng bàn về trí tuệ, ha hả, vậy mỗi người một ý!
"Y Y, cháu công tác ở bên ngoài, cũng phải chú ý một chút, trong nhà còn nhiều nước Hoắc Hương Chính Khí không, nếu không đủ, nhà dì bên này còn có, đợi lát nữa trở về nhớ mang theo một ít." Đường Du Nhiên nói.
"Không cần đâu dì hai, đơn vị chúng cháu có phát thiệt nhiều rồi, coi như đủ dùng. Ai, Tiểu Khánh, có phải gần đây bên chỗ các em nhận được rất nhiều người bệnh bị cảm nắng hay không?" Đồng Y cười nói.
"Ừm, ban đầu có rất nhiều, nhưng về sau chúng em có pha chế một phương thuốc giải nhiệt rồi phát miễn phí cho mọi người xung quanh, nên mấy ngày này, lượng bệnh nhân đã giảm đi rất nhiều rồi." Trần Khánh nói.
Đồng Y nghe nói như thế, trước mắt lập tức sáng ngời: "Miễn phí tặng thuốc ư? Đây chính là một hành động cực kỳ nhân văn nha, có muốn chị đến làm tuyên truyền cho Hán Y Đường nhà em hay không?"
Mắt Trần Khánh lập tức sáng như đuốc!
Có thể nha!
Nếu đài truyền hình chịu làm tuyên truyền cho phòng khám nhà bọn họ, khẳng định là có thể hấp dẫn rất nhiều người đi tới xem bệnh.
Đến lúc đó, chính hắn cũng có thể thu thêm mấy người bệnh!
Nhưng hắn không có đáp lời, chỉ đưa mắt nhìn về phía lão ba nhà mình.
Dù sau này, chắc chắn hắn sẽ lên kế thừa Hán Y Đường, nhưng trước mắt, ông chủ Hán Y Đường vẫn là ba ba nhà hắn.
Vị trí này, một khi lão ba nhà hắn chưa cho, hắn cũng không thể cướp đi.
Đây là đạo lý mà Hoa Hạ Hoàng phải mất tới mấy ngàn năm mới tổng kết được, Trần Khánh môn thanh [1].
[1] : Thuật ngữ trong trò mạt chược: ám chỉ người chơi không ăn, không chạm, không rõ đòn, toàn bộ quá trình đều dựa vào mình tự sờ bài và nghe tiếng xào bài. Trong trường hợp này, có thể hiểu là không ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, dù chưa trực tiếp gặp phải trường hợp đó nhưng cũng biết được một hai.
Trần Tùng thấy vậy, lập tức mỉm cười, nói: "Có thể nha, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh cháu đến."
Hán Y Đường bọn họ có thể gây dựng và phát triển đến tận bây giờ, gần như đều không dựa vào tuyên truyền, bắt đầu từ thời ông nội của Trần Khánh, gần như bọn họ chẳng mất lấy một xu tiền quảng cáo, và hầu hết những người bệnh tìm đến phòng khám nhà bọn họ đều dựa vào người nọ truyền miệng người kia, người nọ mách cho người kia.
Khi mọi người đến khám đều tin tưởng trung y, thì quá trình trị liệu diễn ra rất là đơn giản!
Nhưng thời đại đã thay đổi rồi, hơn nữa nhân số bác sĩ trung y của Hán Y Đường đã nhiều hơn lúc ông nội của Trần Khánh gia gia còn sống, bọn họ làm một chút tuyên truyền vẫn có thể.
Hơn nữa, đây còn là đài truyền hình tới tuyên truyền, phía chính phủ chứng thực tuyệt đối sẽ có trọng lượng hơn nhiều so với những loại hình quảng cáo nhỏ lẻ ven đường khác!
Đồng Y cười nói: "Vậy cứ quyết định như thế nha dượng. Chờ đến khi cháu muốn qua quay tiết mục, sẽ liên hệ với dượng trên Wechat trước, đến lúc đó, mong mọi người dành cho chúng cháu một chút thời gian."
Trần Khánh tò mò hỏi: "Chị Y Y, bên chị muốn quay cái gì vậy? Hán Y Đường chúng em kia ngoại trừ chữa bệnh, thì chính là chữa bệnh, giống như cũng không có điều gì để tuyên truyền."
Đồng Y gắp lên một miếng xương sườn kho tàu, nói: "Miễn phí tặng thuốc chính là một nội dung vô cùng đáng để tuyên truyền nha, chúng ta sẽ bắt đầu từ nơi này, sau đó quay lại hình ảnh mọi người tọa chẩn, tiếp đó là phỏng vấn một vài người bệnh, không phải như vậy là xong một chương trình nhân sinh hay sao?"
"Nhưng mà chị không định làm như vậy, loại tin tức này quá mức đơn giản, chỉ có thể phát cho mấy người bên bộ tin tức một đoạn tin tức ngắn ngủi, nhưng lại làm người ta nghi ngờ đây là một loại quảng cáo trá hình, làm không tốt sẽ bị chủ nhiệm bộ tin tức gạt xuống. Suy cho cùng, một chuyên mục dài khoảng 15 phút cần lên chương trình tin tức dân sinh cũng cần phải trình lên cho mỗi một vị lãnh đạo xem và phê chuẩn trước, cho nên, chúng ta phải làm luôn cả một tiết mục chiếu trên chương trình một đường nhân sinh."
"Bởi vì thời lượng kéo dài chừng 20 phút, cho nên cần phải lên kế hoạch từ trước, nghĩa là phải câu chuyện để kể mới được. Vừa vặn thời tiết gần đây quá nóng, bên em lại có hoạt động miễn phí tặng thuốc, nếu có thể khai thác thêm một vài câu chuyện khác nữa, khẳng định là thời lượng đủ cho một tiết mục rồi. Làm như vậy chẳng những không bị người khác hoài nghi là quảng cáo trá hình, mà nội dung cũng có thể phong phú hơn, mang đến hiệu quả tuyên truyền càng tốt hơn!"
Dương Các đang ngồi ở một bên, nghe nói vậy lập tức mở miệng trêu ghẹo: "Chị Y Y, triển khai loại chuyện này mà chị không tìm Trần Khánh thu một chút phí quảng cáo sao? Em vẫn nhớ bên chị còn có nhiệm vụ kiếm tiền mà!"