Một tuần trước, hắn đã học xong ba thứ cuối cùng trong bộ Quan Châm Hai Mươi Sáu Thứ rồi.
Mà thuộc tính châm thứ cũng đạt tới 7394, chỉ kém 2606 điểm thuộc tính là đạt tới Đăng Phong Tạo Cực.
Nói cách khác, chỉ cần 26.1 y điểm nữa, là hắn có thể tăng châm thứ lên tới Đăng Phong Tạo Cực.
Trần Khánh vừa nghĩ như vậy, trước mắt đã sáng ngời. Hiện tại hắn đang có 24.8 y điểm, cứ dứt khoát thêm vào thuộc tính châm thứ này đi, kiểu gì cũng vô cùng có lời.
Dù sao ở thời điểm hiện tại, trong tất cả những thủ đoạn trị liệu của hắn cũng chỉ có châm thứ là đủ khả năng đột phá nhanh nhất thôi.
Mà cấp bậc châm thứ càng cao, ở thời điểm hắn trị liệu cho Điền Cường Quốc, hiệu quả cũng càng tốt.
Làm như vậy, hắn cũng có thể nhổ lông cừu trên người ông ấy càng nhanh hơn!
Dù châm thứ đạt tới Đăng Phong Tạo Cực, không thể trực tiếp chữa khỏi bệnh cho Điền Cường Quốc, nhưng khẳng định là hiệu quả trị liệu của nó sẽ mạnh hơn châm thứ của hắn ở thời điểm hiện tại.
Hoặc ít hoặc nhiều cũng có thể gia tốc hơn một chút.
Chờ sau khi hắn nhổ đủ rồi, sẽ tiếp tục gia tăng trình độ xoa bóp bấm huyệt.
Trần Khánh cũng không tin, ở thời điểm hai loại thủ đoạn trị liệu của hắn cùng đạt tới Đăng Phong Tạo Cực, hắn lại không xử lý được một căn bệnh tê liệt!
Thêm!
Trần Khánh không chút do dự, dứt khoát đổ luôn 24.8 y điểm lên châm thứ.
Ngay sau đó, điểm thuộc tính châm thứ đã nhảy tới 9874!
Ai yo!
Chỉ kém 126 điểm thuộc tính nữa thôi!
Không đến hai y điểm!
Kích động thật nha!
Tựa như ở thời điểm download, thanh tiến độ đã lên tới 99% rồi vậy!
Ngay lúc này, Trần Khánh chỉ hận không thể lập tức bắt một người bệnh đi tới để hắn chữa khỏi!
Kết quả là con mắt thoáng nhìn qua một chút, lại nhìn thấy Trang Lượng đang ngồi một bên gõ chữ.
Nếu không, trực tiếp nặn y điểm từ trên người gã?
Quên đi!
Hôm nay, gã vừa châm xong, kể cả có châm thêm cũng không có tác dụng gì.
Chờ thêm vậy!
Đợi chút nữa sẽ có một người bệnh tới cửa thôi!
Cứ như vậy, tay Trần Khánh cầm sách thuốc, nhưng đôi mắt hắn lại nhìn ra cửa, đúng là trông mòn con mắt!
Mà một lần trông đợi này lại kéo dài cả một buổi sáng!
Người may mắn mà hắn khổ sở chờ mong lại chậm chạp không xuất hiện.
Trần Khánh giận thật rồi đó!
"Bác sĩ Phùng, buổi chiều hôm nay tôi có thể trực thêm một ca nữa không?" Sau khi tan tầm, Trần Khánh trực tiếp gọi điện thoại cho Phùng Chính Nguyên.
Tuy chờ đến ngày mai, hai y điểm này sẽ tự nhiên mà rơi vào tay hắn thôi, dù sao người bệnh của hắn cũng đang không ngừng khôi phục, y điểm có thể gia tăng không ngừng, chỉ hơi chậm hơn một chút thôi, nhưng Trần Khánh không chờ nổi nữa.
Nói thật, nếu cần tới năm, sáu y điểm, có lẽ hắn còn có thể nhịn được một chút, nhưng chỉ có hai cái, làm sao hắn có thể nhịn nổi đây?
"Tăng ca? Cậu đã tăng ca vài ngày rồi, không thành vấn đề gì chứ?" Phùng Chính Nguyên nhíu mày hỏi.
Nói thật, ông ấy rất bội phục lòng nhiệt tình của người trẻ tuổi, nhưng từ cuối tuần đến này, gần như ngày nào Trần Khánh cũng có mặt ở Hán Y Đường.
Hắn ở đây, nếu không phải đọc sách thì chính là xem bệnh, kể cả khi không ở trong phòng mạch, hắn cũng muốn đến văn phòng bác sĩ ngồi.
Đừng nghĩ rằng hắn chỉ đơn giản là ngồi như vậy, động não một chút thì sẽ không tiêu hao cái gì.
Hoàn toàn ngược lại, lao động trí óc là quá trình tiêu hao thân thể nhiều nhất, bởi vì học tập và xem bệnh đều phải tiêu hao tâm thần.
Loại hoạt động này còn mệt mỏi hơn làm những công việc đòi hỏi thể lực khác.
"Không thành vấn đề, mấy ngày nay đều có rất ít người bệnh tới khám bệnh, phỏng chừng bọn họ nhìn thấy tôi trẻ tuổi quá nên không muốn bước vào. Cho nên tôi nghĩ buổi chiều cũng trực ban thêm một chút nữa, hi vọng có thể gặp được mấy người bệnh." Trần Khánh nói.
Hả?
Là bởi vì chuyện này sao?
Phải biết rằng ở thời điểm ông ấy tọa chẩn, người tới cũng không ít, chỉ nửa ngày đã có thể đón được bốn, năm bệnh nhân.
Cũng đúng, dù sao Trần Khánh cũng quá trẻ!
"Có cần tôi qua phòng mạch ngồi cùng cậu một chút hay không? Có người lớn tuổi ở đó, hẳn là người bệnh dễ dàng tin tưởng hơn." Phùng Chính Nguyên nói.
"Không cần không cần, miễn cưỡng người bệnh tới như vậy cũng không tốt lắm, cứ để một mình tôi ngồi là tốt rồi. Lúc trước, còn có người tới tìm tôi xem bệnh, không có lý nào mà đến hiện tại lại không có ai." Trần Khánh từ chối ý tốt của Phùng Chính Nguyên.
Hắn cũng không cầu nhiều, chỉ cần một, hai người là được!
Nhất là loại người bệnh chỉ cần châm thứ xong là lập tức chữa khỏi, vậy đã tốt lắm rồi!
"Được rồi, vậy chính cậu chú ý nhé, buổi chiều tôi sẽ không đến đâu." Phùng Chính Nguyên nói.
"Cám ơn nha, bác sĩ Phùng." Trần Khánh cười nói.
Sau khi thành công thương lượng với Phùng Chính Nguyên, Trần Khánh dùng cơm nước xong, đã nhanh chóng trở về Hán Y Đường.
Lần này, hắn không đi vào văn phòng bác sĩ, thay vào đó là trực tiếp ngồi yên bên trong phòng mạch số bốn, chờ đợi.
Một giờ sau, một người phụ nữ tuổi hơn ba mươi, đeo kính mắt, bịt khẩu trang không ngừng đi qua đi lại trong hành lang bên ngoài phòng mạch, rốt cục khi đến phòng khám bệnh số bốn, cô ấy mới nhìn thấy một vị bác sĩ.
Người phụ nữ này do dự tới nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định đi vào.
Trần Khánh đang đọc sách, chợt cảm thấy trước mặt có động tĩnh. Hắn vừa ngẩng đầu nhìn lên, lại lập tức phát hiện có người bệnh đến đây, vì thế nhiệt tình mỉm cười, nói: "Mời ngồi, chị không thoải mái ở đâu vậy?"
Trần Khánh nhiệt tình làm Phan Tịnh Tịnh có chút kỳ quái.
Vì sao vị bác sĩ trẻ này lại có thái độ đặc biệt tốt với người bệnh như thế, chẳng lẽ không có ai đến tìm hắn xem bệnh ư?
Nhưng người ta đã hỏi, cô cũng lễ phép đáp lại một câu: "Ách, chỉ là trên mắt tôi có mọc ra một thứ gì đó…"
Hả?
Trần Khánh nhanh chóng ra hiệu: "Vậy chị bỏ kính râm xuống tôi xem nào."
Phan Tịnh Tịnh lập tức tháo kính râm xuống, để lộ ra một đôi mắt long lanh nước màu nâu.
Tới lúc này, rốt cuộc Trần Khánh cũng biết vì sao người bệnh trước mắt lại muốn đeo kính râm rồi.
Rõ ràng là một đôi mắt rất đẹp nhưng ở phần khóe mắt, lại bị một cái "Thổ cam" cứng rắn phá hủy mỹ cảm.
Dù có khuôn mặt của Thiên Tiên, cũng không chịu nổi khóe mắt có lẹo nha!