Nghe xong những lời Dương Hữu Lâm nói, tựa như Trần Khánh đã hiểu được một chút rồi.
Nói cách khác, trên một mức độ nào đó, bão nguyên thủ nhất chính là thuận theo phản ứng của thân thể chính mình.
Mệt mỏi liền nghỉ ngơi, khát liền uống nước, đói bụng liền ăn cơm.
Nếu mệt mỏi không nghỉ ngơi, khát không uống nước, đói bụng không ăn cơm, như vậy là làm trái với quy luật vận hành của thân thể, đương nhiên là bệnh tật cũng tìm đến nơi rồi.
Khó trách tất cả mọi người đều nói: ‘Đạo lý chân chính đều rất đơn giản dễ hiểu’.
Xem như lần này Trần Khánh hoàn toàn hiểu được rồi.
Chính là đạo lý càng dễ hiểu, thường thường lại càng làm cho người ta không thèm chú ý đến.
Ví dụ như ngủ sớm dậy sớm là có thể tránh cho 90% tật bệnh phát sinh, nhưng rất nhiều người lại vừa thức đêm, vừa đi nơi nơi hỏi nên dưỡng sinh như thế nào.
Kỳ thật bọn họ lẫn lộn đầu đuôi như thế, chính vì không hiểu được bão nguyên thủ nhất, không hiểu được thuận theo thân thể của chính mình là như thế nào.
Một chữ đơn giản, làm! Vậy thôi!
"Mấy thứ này có trong《 Tân Giáp 》 hay không?" Trần Khánh kỳ quái hỏi.
Hắn đã đọc hết cuốn《 Tân Giáp 》kia rồi, nhưng đương nhiên, đến tận bây giờ, phần lớn nội dung hắn vẫn dốt đặc cán mai.
"Làm sao lại không có? Tái doanh phách bão nhất, chuyên khí trí nhu, địch trừ huyền giám, thiên môn khai hạp, minh bạch tứ đạt, năng vô tri hồ [1]? Những lời này không phải là bão nguyên thủ nhất hay sao?" Dương Hữu Lâm bày ra sắc mặt khinh thường, kỳ quái nói: "Ban đầu ta còn cho rằng thằng nhóc con nhà cháu có chút tuệ căn, nhưng ngay cả bão nguyên thủ nhất cũng không lĩnh ngộ được. Cháu cứ như vậy thì cả đời này cháu cũng không gia nhập được đạo môn của ta đâu!"
[1] : Câu này có trong chương 10 của Đạo Đức Kinh. Giải nghĩa như sau: “Cho hồn, phách thuần nhất, không rời đạo được không? Cho cái khí tụ lại, mềm mại như đứa trẻ sơ sinh được không? Gột rửa tâm linh cho nó không còn chút bợn được không?”
"Cái giả đạo môn của ông á, không vào cũng thế." Trần Khánh hắc hắc cười nói.
Dương Hữu Lâm lập tức giận dữ đến giậm chân: "Phi, ai là giả đạo môn? Thằng nhóc kia, cháu định qua sông đoạn cầu hả? Nói cho cháu biết, đắc tội lão đạo, về sau ở thời điểm cháu muốn nhờ ta giải đáp nghi vấn, giải thích nghi hoặc cho, sẽ không còn dừng lại ở mức giá cả hiện giờ đâu."
Dương Hữu Lâm hung hăng gặm một khúc mía, đồng thời cũng giận dữ trừng mắt nhìn Trần Khánh.
Nếu không phải nể mặt năm cân mía do Trần Khánh mang tới tặng, kim khẩu của ông ta có thể tùy tiện mở như vậy sao?
Trần Khánh ha hả cười, chẳng thèm coi trọng chút uy hiếp của Dương Hữu Lâm kia.
Tán gẫu xong về bão nguyên thủ nhất rồi, Trần Khánh lại nhanh chóng lấy một quyển sách từ trong túi ra.
Cuốn sách này đúng là《 Khí Thể Nguyên Lưu 》mà lão tiên sinh Quách Bạch Gia từng đưa cho Trần Khánh.
Nói thật, cuốn 《 Khí Thể Nguyên Lưu》 này cũng như 《 Tân Giáp 》 kia, Trần Khánh đều đọc xong mà không quá hiểu.
Hôm nay, hắn đi tới tìm Dương Hữu Lâm, một là muốn nhờ ông ấy giải thích cho mình hiểu về kỹ năng bị động vừa đạt được, còn hai, chính là muốn thỉnh giáo nội dung bên trong cuốn《 Khí Thể Nguyên Lưu 》này.
"Đạo sĩ thối, ở nơi này cháu cũng có một cuốn đạo nhân thư, ông có hứng thú nhìn xem hay không?" Trần Khánh đưa cuốn sách nọ tới trước mặt Dương Hữu Lâm.
Dương Hữu Lâm vẫn bày ra dáng vẻ cà lơ phất phơ, nhưng ngay khi nhìn thấy bốn chữ "Khí Thể Nguyên Lưu" thật to trên bìa sách kia, vẻ mặt không khỏi trở nên nghiêm nghị.
Ngay sau đó, ông ấy lập tức xoa xoa đôi tay lên quần áo mình, tiếp đến mới thật cẩn thận mà lật một góc nhỏ của cuốn sách ấy lên. Chờ đến lúc Dương Hữu Lâm hoàn toàn mở ra trang đầu tiên trên cuốn sách nọ, ánh mắt lập tức bị nội dung bên trong hấp dẫn.
“Thứ này... Đây là vị cao nhân nào đã gom góp toàn bộ bút ký của tổ tiên vào trong cùng một cuốn sách đây?"
Dương Hữu Lâm thực sự trợn tròn mắt rồi!
Ông ta hoàn toàn không nghĩ tới nhóc con Trần Khánh lại có thứ bảo bối này!
Trong cuốn sách này không chỉ có Thái Thanh Nguyên Đạo, còn có phần trích dẫn từ Lão Tử Truyện, thậm chí cả Thái Thượng Đại Thông [2] cũng có nữa.
[2] : Lão Tử Truyện: cuốn sách được NXB Hải Nam xuất bản năm 2010, tác giả là Dư Thế Tồn.
Thái Thượng Đại Thông: tên đầy đủ là Thái Thượng Đại Thông Kinh Chú, là tác phẩm biên soạn về nguyên lý đạo thuần túy, xuất xứ từ kho tàng kinh điển của đạo giáo chính thống, cùng loại với Động Chân Bộ Ngọc Quyết.
Dương Hữu Lâm cẩn thật lật từng tờ lại từng tờ một, đột nhiên ông ấy phát hiện nội dung bên trong tuyệt đối tương xứng với phần mục lục, và gần như không cần phải nghi ngờ gì nữa, tất cả đều là bút tích thực!
Đến tột cùng là ai có bản lĩnh như vậy, lại có thể sưu tầm rất nhiều những phần trích dẫn hay lời nói của các vị tổ tiên, rồi làm thành một cuốn sách như vậy?
Nhưng đó còn không phải chuyện khó nhất, khó nhất dĩ nhiên là bên trong này còn có chú giải!
Phải biết rằng ở bên trong đạo gia, nếu không thông thạo cổ ngữ, tu vi không sâu, cảm ngộ với thiên địa không đủ thấu triệt, là tuyệt đối không lĩnh ngộ được tư tưởng của các vị tổ tiên.
Nói cách khác, sau lưng cuốn sách này nhất định phải có một vị cao nhân đắc đạo!
"Cháu chỉ biết cuốn sách này do một vị đạo gia tên là Mễ Tinh Tử để lại mà thôi!" Trần Khánh không ngờ Dương Hữu Lâm lại kích động như vậy, thậm chí ngón tay lật sách của ông ấy còn đang run rẩy không ngừng.
Đây tuyệt đối là lần đầu tiên Dương Hữu Lâm thất thố đến thế!
"Để lại ư? Vị đạo gia này đã vũ hóa quy tiên rồi sao?" Dương Hữu Lâm hỏi.
"Hẳn là như vậy, một vị bề trên của cháu từng nói ông ấy là học trò của vị đạo gia Mễ Tinh Tử này." Trần Khánh nói.
"Đáng tiếc, nếu có thể tán gẫu hai câu cùng một vị cao nhân như vậy, hẳn là tương đối sảng khoái, nhưng vẫn phải chúc mừng vị đạo gia này đã vũ hóa quy tiên. Hôm nay may mắn được nghe một chuyện như thế này, lão đạo ta cũng vui vẻ, cháu có vấn đề gì cứ hỏi, ta biết gì sẽ nói nấy, ha ha ha." Dương Hữu Lâm cười to nói.
"Chúc mừng? Đạo sĩ thối, chẳng lẽ ông đã sống lâu đến hồ đồ rồi? Loại chuyện này còn có thể chúc mừng sao?" Trần Khánh nhíu mày nói.
"Phàm phu tục tử." Dương Hữu Lâm cười cười, lại đưa tay chỉ xuống mặt đất, nói: "Cháu có biết rằng nhân gian này mới là địa ngục hay không?"