Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 222 - Chương 222 - Khổng Học Quân!

Chương 222 - Khổng Học Quân!
Chương 222 - Khổng Học Quân!

Hứng lấy ánh mặt trời chói chang, Trần Khánh về tới Hán Y Đường.

Dương Hữu Lâm không có cầm cuốn《 Khí Thể Nguyên Lưu 》từ trong tay Trần Khánh, ông ấy nói rằng đây là thứ do cao nhân để lại, nếu chưa được cho phép, ông ấy không thể tùy ý mượn đọc được, chỉ có thể chờ thời điểm Trần Khánh có thời gian rảnh, đi tới tìm ông ấy nhờ giải đáp nghi vấn, giải thích nghi hoặc, ông ấy mới có thể liếc mắt xem một cái mà thôi.

Trần Khánh cũng biết, tuy tính nguyên tắc của đạo sĩ thối này khá là linh hoạt, nhưng cho tới bây giờ, chỉ cần là chuyện có liên quan đến đạo môn, ông ấy đều đối đãi tương đối nghiêm túc!

Coi như một chuyến đi ngày hôm nay đã mang lại cho Trần Khánh thu hoạch không nhỏ.

Ít nhất từ trong miệng Dương Hữu Lâm, hắn đã biết được điểm lợi hại của một kỹ năng bị động trong tay mình

Nói trắng ra thì【 Quy Nhất 】chính là điều tiết tinh khí thần và hình thể của người bệnh nhằm đạt thành một mặt trận thống nhất, từ đó chung tay đối phó với mầm bệnh xâm lấn.

Chuyện này cũng tương đương với sau khi Trần Khánh châm kim, làm cho các loại chức năng của người bệnh đều có quyền chỉ huy. Hắn có thể mượn dùng ngân châm kích thích kinh mạch huyệt vị, nhanh chóng phối hợp với các hạng chức năng trong cơ thể người bệnh, từ đó thúc đẩy chúng tăng thêm tốc độ đối phó với mầm bệnh.

Biến thái thật nha!

Trần Khánh có cảm giác, với trình độ châm thứ hiện tại của hắn, lại phối hợp với kỹ năng bị động này, khẳng định là rất nhiều chứng bệnh đều có thể giải quyết dễ dàng.

Bởi vì trong quá trình trị liệu, bản thân trung y thường vận dụng các loại thủ đoạn đến phụ trợ người bệnh, khiến cho các hạng chức năng bên trong thân thể đối phương khôi phục lại trạng thái bình thường, sau đó, lại dựa vào chức năng của bản thân người bệnh để đối kháng với mầm bệnh.

Dựa trên một ý nghĩa nào đó, hết thảy những thủ đoạn của trung y đều không trực tiếp sinh ra tác dụng đối với mầm bệnh.

Đây là nguyên nhân vì sao có dùng nhiều thuốc Đông y hơn nữa, cũng sẽ không làm cơ thể con người sinh ra kháng thể.

Hiện tại, chỉ cần Trần Khánh dùng châm thứ, là có thể điều động đều hạng chức năng của người bệnh, hơn nữa còn có thể khiến cho chúng nó cùng đánh phối hợp, chung tay đối phó với mầm bệnh.

Tình huống này cũng tương đương với một nhóm quân lính tản mạn khắp nơi, đã bị Trần Khánh tổ chức thành quân chính quy.

Phải biết rằng, trong lịch sử có vị vĩ nhân, chỉ dùng vài ngày thời gian đã tổ chức được một trăm sinh viên trường quân đội, trực tiếp tiến đến tước bỏ khí giới của hơn ba nghìn binh lính xâm lược, và cái giá là không có thương vong!

Có thể thấy được công tác tổ chức cùng với chỉ huy quan trọng ra sao!

"Trần Khánh, cậu đã đến rồi nha, có người tìm cậu đó, đối phương đang ở bên trong văn phòng." Vương Xuân Lam nói.

Có người tìm hắn sao?

"Cám ơn nha bác sĩ Vương." Trần Khánh nói.

"Đừng khách khí." Vương Xuân Lam nói.

Ai tìm mình nha?

Trần Khánh đi vào văn phòng bác sĩ, chỉ thấy một người đang đứng phía trước cửa sổ, trên tay cầm bút và vở, đang dựa vào cửa sổ viết viết vẽ vẽ gì đó.

Người này mặc áo sơ mi màu lam, quần tây màu đen, dáng người cao cao gầy gầy, mang theo một cặp kính mắt viền bạc.

Nhìn qua hẳn là không đến bốn mươi tuổi, hơn nữa ấn tượng đầu tiên mà người này mang đến cho người ta chính là nhã nhặn.

Có chút xa lạ!

Trần Khánh cẩn thận quan sát người nọ, nhưng không tìm được bất cứ dấu vết quen thuộc gì ở bên trong trí nhớ của mình.

"Xin hỏi, ngài muốn gặp tôi sao?" Trần Khánh đi lên trước hỏi.

Khổng Học Quân nghe vậy, lập tức đưa mắt nhìn về phía Trần Khánh rồi cười cười đưa tay tới, nói: "Trần Khánh, ha hả, chào cậu, tôi tên là Khổng Học Quân, là học trò của thầy Quách Bạch Gia. Ba ngày trước, tôi được điều tới trung y viện Giang Hạ, đảm nhiệm chức viện trưởng."

Học trò của Quách lão?

Còn được điều đến trung y viện Giang Hạ làm viện trưởng?

Trần Khánh cũng tiến lên bắt tay đối phương rồi kỳ quái hỏi: "Viện trưởng Khổng, vậy anh tìm tôi là có chuyện gì?"

Khổng Học Quân cười nói: "Không có việc gì, chỉ muốn đến thăm cậu cùng với Triệu lão một chút thôi. Thầy và cả Hồ Phỉ đều nói cho tôi biết về hai người rồi. Bọn họ nói cậu còn nhỏ tuổi nhưng lại học được Thiêu Sơn Hỏa và Thấu Thiên Lương, cho nên vừa được điều đến nơi này không bao lâu, tôi đã muốn chạy tới chứng kiến một phen. Quả thật là độ tuổi của cậu đã vượt ra ngoài dự kiến của tôi, cũng khó trách sau khi thầy trở về liền mắng mấy đứa học trò chúng tôi là đám không nên thân, ha ha ha."

Trần Khánh khó xử cười cười: "Tôi chỉ có vận khí tốt hơn thôi."

Khổng Học Quân nhếch miệng nói: "Đừng, cậu nên kiêu ngạo hơn một chút mới đúng, nếu cậu thực sự chỉ dựa vào vận khí lại có thể học được Thiêu Sơn Hỏa và Thấu Thiên Lương, chỉ sợ rằng mấy anh em đồng môn chúng tôi càng không có mặt mũi nào đi gặp người rồi. Thôi, không nói chuyện này nữa, hôm nay tôi đến đây, một là muốn gặp cậu, hai là muốn gặp Triệu lão. Tôi và lão nhân gia cũng hơn hai mươi năm rồi chưa gặp."

Trần Khánh đưa ánh mắt kỳ quái nhìn Khổng Học Quân: "Viện trưởng Khổng, mạo muội hỏi một chút, năm nay anh bao nhiêu tuổi?"

Khổng Học Quân cười nói: "Có phải cảm thấy tôi quá trẻ tuổi hay không? Ha ha ha, kỳ thật năm nay tôi đã 42 rồi. Lúc trước, ở thời điểm Dự Châu bùng nổ bệnh truyền nhiễm, tôi chính là một bác sĩ thực tập ở bệnh viện, sau này liền xin lên đường, cũng tại thời điểm đó đã quen biết thầy và Triệu lão."

Hả?

"Viện trưởng Khổng, anh cũng tham gia lần đó sao?" Trần Khánh hỏi.

Khổng Học Quân gật đầu: "Đúng vậy, nói đùa với cậu một chút. Lúc trước, sau khi bệnh truyền nhiễm kia bùng nổ, có rất nhiều bác sĩ trung y đến Dự Châu, trong lòng đều hi vọng có thể tham gia trị liệu, nhưng thầy của tôi cực lực phản đối. Ở thời kỳ đó, người cho rằng trung y vô dụng, lại có thể sẽ quấy nhiễu quá trình trị liệu của bọn họ. Sau này, không biết là ai viết thư yêu cầu bên trên, đợi cho đến lúc bệnh truyền nhiễm càng ngày càng nghiêm trọng, bên trên không còn cách nào khác, đành phải đồng ý cho trung y tham gia, coi như đánh cược một lần. Mà cũng đúng với lúc này, Triệu gia gia của cậu nổi trận lôi đình. Sau khi ông ấy biết người một mực cản trở trung y tham gia trị liệu chính là thầy, thì ngay lần đầu tiên gặp được thầy, đã chỉ thẳng vào mũi mắng thầy là kẻ xem mạng người như cỏ rác, nói thầy hại người mà không tự biết."

Bình Luận (0)
Comment