Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 223 - Chương 223 - Lời Thỉnh Cầu Của Viện Trưởng Khổng!

Chương 223 - Lời Thỉnh Cầu Của Viện Trưởng Khổng!
Chương 223 - Lời Thỉnh Cầu Của Viện Trưởng Khổng!

"Lúc ấy, Triệu lão là đại biểu trung y của Dương Châu bên này, địa vị cũng khá cao. Sau khi ông ấy và thầy phát sinh xung đột, đã khiến cho nhóm bác sĩ được phái tới trị liệu ở thời kỳ đó chia làm hai phái, một phái trung y, một phái tây y, hai bên không can thiệp vào chuyện của nhau. Kết quả là một phái trung y mời một vị đạo sĩ tới. Sau khi đối phương kê đơn, tỷ lệ chữa trị thành công của một phái trung y đạt tới giá trị cực cao là 98. 3%, hơn nữa không để lại di chứng cho bất cứ bệnh nhân nào, còn lại một bộ phận người bệnh không thể cứu được kia, gần như đều là người già tuổi trên chín mươi, vốn dĩ tuổi thọ đã không còn nhiều lắm."

"Mà thầy bên này, tỷ lệ chữa trị thành công chỉ có 41.5%, lại bởi vì dùng liệu pháp đánh sâu vào, khiến cho người bệnh chịu quá nhiều kích thích, cạn kiệt thật nhiều thận tinh của người bệnh. Mà cả cậu lẫn tôi đều biết rằng, thận chủ cốt, nếu thận tinh bị cạn kiệt quá mức, tủy xương bên trong xương cốt cũng sẽ xuất hiện khiếm khuyết, suy nhược, một khi xương cốt không có dinh dưỡng, chắc chắn sẽ cấp tốc biến chất. Cho nên rất nhiều người bệnh, tuy đã chữa trị xong rồi, nhưng tuyệt đại đa số bọn họ đều mắc phải bệnh hoại tử đầu xương đùi."

"Chuyện về sau chắc cậu cũng biết, thầy đã dứt khoát từ bỏ tây y, mà tôi cũng vậy. Từ lần đó, được chứng kiến sự lợi hại của trung y, tôi cũng lựa chọn học tập trung y."

Hoá ra trước kia lại có một đoạn chuyện cũ như vậy!

Trần Khánh cũng đại khái hiểu được vì sao lúc trước Triệu Ninh Quân lại phẫn nộ.

Đổi lại là hắn, chỉ sợ hắn cũng phải mắng cho đối phương một trận!

Mạng người là quan trọng, vậy mà bọn họ không cho trung y một cơ hội thử nghiệm, đây là dạng ngạo mạn và thành kiến kinh khủng đến cỡ nào?

Chỉ sợ cũng từ sự kiện lần đó, Quách lão đã thật sự thấy được tác dụng của trung y, mới cải biến quan niệm của chính mình.

Nhưng quá trình đấu tranh tư tưởng bên trong, từ một người hoàn toàn phản đối trung y, đến một người hoàn toàn tôn thờ trung y, chỉ sợ là khó khăn mà người bình thường hoàn toàn không thể hiểu được.

Tựa như Trần Khánh học trung y cả nửa đời người, bỗng nhiên đến một ngày nào đó, hắn chợt phát hiện ra rằng, tới cuối cùng hết thảy những thủ đoạn của chính mình đều vô tác dụng, không thể chữa hết bệnh cho người ta, mà tây y lại có thể giải quyết hoàn mỹ vấn đề đó… Cái loại cảm giác tín ngưỡng sụp đổ này thật sự sẽ làm con người ta rơi vào vô tận tuyệt vọng.

Quách lão có thể bước tiếp, hoàn toàn không gục ngã, đã là người cực kỳ có năng lực rồi, vậy mà ngài ấy còn có thể một lần nữa tìm được niềm tin cho mình, rồi học được trung y.

Tâm tính quá mạnh mẽ, hoàn toàn có thể thấy được một chút thông qua chuyện này.

"Quách lão thật không đơn giản!" Trần Khánh bội phục nói.

"Ha hả, xem ra Triệu lão cũng không đề cập chuyện năm đó với cậu, phỏng chừng là ông ấy không hi vọng cậu có thành kiến quá lớn với tây y." Khổng Học Quân cười nói.

"Bất cứ thành kiến gì cũng có thể tạo thành tình huống bản thân bị một chiếc lá bên ngoài che mắt. Nếu người học trung y lại học thành chỉ có một mình ta độc tôn, vậy là rời bỏ đạo của trung y rồi." Trần Khánh nói.

Khổng Học Quân lập tức đưa ánh mắt đầy khen ngợi nhìn Trần Khánh: "Không tệ, khó trách cậu còn nhỏ tuổi lại có y thuật kinh người. Ha ha ha, có hứng thú đến trung y viện của chúng tôi hay không? Tôi cho cậu làm chủ nhiệm!"

Hả?

Đối phương có chuẩn bị mà đến ư?

Trần Khánh khẽ nhướng mày...

"Viện trưởng Khổng, chắc là anh đang nói đùa hả?" Trần Khánh cười nhạt nói.

Khổng Học Quân lắc đầu: "Không, chuyện này không phải nói đùa, ngược lại, đây là một cái thỉnh cầu của tôi!"

Thỉnh cầu ư?

Trần Khánh có chút ngơ ngác.

Ông đường đường là một viện trưởng, còn có chuyện gì cần phải nhờ tới tôi mới có thể giải quyết được chứ?

Trần Khánh bán tín bán nghi nói: "Viện trưởng Khổng, hình như tôi có đến nơi đó cũng không thể giúp được gì cho anh mà?"

Khổng Học Quân cười nói: "Đương nhiên là có, y thuật của cậu chính là sự trợ giúp tốt nhất rồi. Tôi tin rằng cậu cũng biết, kỳ thật rất nhiều trung y viện trong cả nước chúng ta đều là hữu danh vô thực. Có tới 99% trong tổng số bác sĩ của trung y viện lại là tây y. Ở ngày đầu tiên tôi đến Giang Hạ, đã phát hiện ra trung y viện Giang Hạ cũng gặp phải tình huống này rồi."

"Người bệnh đăng ký tới tìm bác sĩ, bác sĩ chỉ tùy tiện hỏi hai câu đã chuyển bệnh nhân đi chụp X-quang, chụp X-quang xong, bác sĩ lại căn cứ vào kết quả đó mà chẩn bệnh, bốc thuốc. Loại khám chữa này thì tính là trung y cái gì? Cho nên, sau khi khảo sát chừng hai ngày, tôi đã quyết định làm ra một chút thay đổi."

"Đương nhiên, ý nghĩ này của tôi vốn không phải là nhất thời nóng đầu mà đưa ra quyết định. Chắc hẳn cậu cũng biết đến trung y viện Lộc Môn thuộc phủ Nhữ Nam Dự Châu? Ban đầu nó cũng là trung y viên khóac lớp da bệnh viện tây y, sau này, trải qua hoàn toàn cải cách về trung y, nó đã chậm rãi biến thành một trung y viện thuần túy, đã bỏ qua tuyệt đại đa số dụng cụ y tế, toàn bộ chọn dùng phương thức trị liệu của kltrung y."

"Ban đầu, bọn họ cũng thường xuyên gặp phải khó khăn, thậm chí còn suýt chút nữa, đã phải đóng cửa, nhưng càng ngày, hiệu quả trị liệu và danh tiếng càng lan xa. Có thể hình dung như thế này, ban đầu trung y viện Lộc Môn chỉ có thể tiếp chẩn chừng hai ngàn bệnh nhân một lần, vậy mà sau khi bọn họ dám đứng lên cải cách, một lần hành động đã khiến lượng bệnh nhân có thể tiếp chẩn hàng ngày trực tiếp đột phá tới hơn một vạn. Số lượng này hoàn toàn không thua kém bệnh viện trung ương Lộc Môn. Đáng phải kể ra chính là, dù trên doanh thu, trung y viện Lộc Môn chỉ bằng được một phần năm của bệnh viện trung ương Lộc Môn, nhưng tiền lương cho bác sĩ lại gấp đôi bệnh viện trung ương Lộc Môn."

"Cậu có biết vì sao không? Là bởi vì có gần một nửa doanh thu của bệnh viện trung ương Lộc Môn đều đổ vào mua sắm dụng cụ y tế, tu sửa, duy trì và huấn luyện, mà trung y viện Lộc Môn chỉ cần bồi dưỡng được một vị bác sĩ trung y, sau đó một năm chi trả chừng mười mấy, hai mươi vạn tiền lương, như vậy là đủ rồi. Trong khi bệnh viện trung ương Lộc Môn thì sao? Một bộ máy chụp CT đã mất hơn trăm vạn, mà chi phí này còn chưa kể tới tiền đào tạo và lương trả cho vị bác sĩ trực tiếp vận hành nó."

Bình Luận (0)
Comment