"Cho nên, tổng hợp lại tính xuống, tuy trung y sinh ra hiệu quả và lợi ích không bằng tây y, nhưng sau khi được tổ chức lại thành một thể thống nhất, hơn nữa trình độ của bác sĩ cũng bắt đầu từng bước được nâng cao, như vậy so sánh với bệnh viện tây y, trung y viện lại có tới ba ưu thế.”
“Một là tiền lương bác sĩ cao hơn. Những khoản tiền trước kia đều chi cho dụng cụ y tế, thì hiện giờ lại có thể chia cho bác sĩ. Bác sĩ cũng không cần phải lén lút kiếm cho mình một khoản thu nhập thêm thông qua hình thức ‘dĩ dược dưỡng y’ [1], đồng thời cảm giác vinh dự về nghề nghiệp của mình cũng tăng cường.”
[1] : là hình thức các bác sĩ kê cho bệnh nhân dùng các loại dược phẩm có giá thành cao, nhằm kiếm thêm lợi nhuận cho bệnh viện, duy trì quá trình vận hành của bệnh viện.
“Hai là bớt những bệnh nhân mắc phải các chứng bệnh nghiêm trọng. Bởi vì chúng ta có thể trực tiếp can thiệp vào bệnh trạng của người ta từ ngay thời kỳ đầu, sẽ giúp cho rất nhiều người bình thường đỡ phải tiêu tiền uổng phí, cũng như giảm xuống số lượng người bị bệnh quá nặng.”
“Ba là những rắc rối y tế cũng được giảm bớt, dù trung y viện khám chữa một vài loại tật bệnh không đạt được hiệu quả như mong muốn, cũng sẽ không trực tiếp đào rỗng toàn bộ của cải của người bệnh, biến thành người đã chết nhà lại tan."
"Hiện tại, ở phủ Giang Hạ có khá nhiều bệnh viện tây y, lại chỉ có duy nhất một cái trung y viện, còn là trung y viện giả. Nếu tôi đã đến đây rồi, đương nhiên không thể đến không được, nhưng cải cách lại không phải chỉ cần làm một lần là xong chuyện, không phải tôi nói muốn đổi thành trung y thuần túy, thì sẽ có cả trăm bác sĩ trung y từ trên trời rơi xuống đi tới làm việc cho tôi. Nên tôi cần trợ giúp, nhất là cần bác sĩ trung y trợ giúp. Tại phủ Giang Hạ này, tôi không quen biết quá nhiều, bởi vậy cậu là người đầu tiên tôi tới tìm."
Trần Khánh chăm chú nhìn vào Khổng Học Quân, trong lòng lại đang cân nhắc.
Không thể không nói, đúng là Khổng Học Quân này có chút giống với Quách lão.
Cũng khó trách Quách lão muốn làm những chuyện kia, vậy mà đám học trò của người đều không phản đối.
Hóa ra lý tưởng mục tiêu của bọn họ đều giống nhau cả!
Nhưng mà… hắn có thực sự giúp được bọn họ hay không?
Đúng là hắn rất cần người bệnh, chỉ cần chữa khỏi cho đủ nhiều bệnh nhân, thì y thuật của hắn sẽ càng ngày càng tốt.
Nhưng, Trần Khánh lại hiểu khá rõ rằng bệnh viện là một nơi như thế nào.
Bên trong có rất nhiều phái hệ, có rất nhiều tranh đấu, hơn nữa cũng có rất nhiều những việc lặt vặt, một khi đến nơi đó, hắn cần phải đối mặt với rất nhiều chướng ngại khác, không chỉ đơn giản là xem bệnh thôi đâu.
Huống chi chuyện mà Khổng Học Quân phải làm chính là thay đổi bố cục của toàn bộ hệ thống y tế phủ Giang Hạ, lực cản trong đó không cần nói cũng biết.
Trước khi không thấy rõ được tình huống, Trần Khánh không dám mạo muội đưa ra kết luận.
Còn Hán Y Đường, tuy không có quá nhiều người bệnh tìm tới, nhưng nơi này càng thuần túy hơn.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cho lúc trước Trần Khánh từ bỏ cơ hội ở lại bệnh viện trên Bắc Kinh, để quay về nơi này.
Nhưng Khổng Học Quân là học trờ của Quách lão, độ tuổi cũng đủ để làm bề trên của hắn, người như vậy lại hạ mình đi tới cầu mong sự trợ giúp từ hắn, một thanh niên tuổi đời còn trẻ như vậy, nếu hắn trực tiếp từ chối như vậy, thực sự cũng có chút thất lễ.
"Viện trưởng Khổng, chuyện này quá lớn, tạm thời tôi còn chưa đưa ra được quyết định, nếu không anh chờ tôi về hỏi lại cha mình và Triệu lão một chút, sau đó lại cho anh một câu trả lời thuyết phục, có được không?" Trần Khánh nói.
Tựa như Khổng Học Quân đã sớm dự đoán được tình huống này, ông ấy lập tức cười cười vỗ vỗ bả vai Trần Khánh: "Cứ thoải mái đi, đừng suy nghĩ quá nhiều, cũng đừng cho rằng sau khi cậu rời đi, sẽ phải gánh vác trọng trách phục hưng trung y. Suy nghĩ này thực sự không cần thiết, dù sao thầy của tôi vẫn còn, và rất nhiều những vị lão tiền bối khác cũng còn, chuyện hy sinh cá nhân thành toàn cho mọi người này, còn không tới lượt những thanh niên trẻ tuổi như cậu đâu. Mà trên thực tế là cả tôi cũng vậy đó, ha hả!"
"Tôi đã nói khá nhiều rồi cũng không quấy rầy cậu thêm nữa. À, đây là số điện thoại của tôi, nếu có quyết định, nhớ báo cho tôi nhé. Hôm nay, Triệu lão không ở đây, vậy hôm nào, tôi lại đến gặp ông ấy sau, hẹn gặp lại!"
Khổng Học Quân xé một trang giấy trong cuốn sổ trên tay đưa cho Trần Khánh, sau đó ung dung rời đi.
Trần Khánh nắm trang giấy nọ, nhất thời im lặng không nói gì
...
Buổi chiều, Triệu Ninh Quân và Trần Tùng lần lượt đi tới Hán Y Đường. Sau khi nghe nói Trần Khánh có việc muốn thương lượng, hai người lập tức đi qua gọi Trần Khánh, rồi cùng đi tới văn phòng của Trần Tùng.
Trần Khánh đơn giản thuật lại mục đích của Khổng Học Quân, sau đó muốn hỏi ý kiến của hai vị bề trên nhà mình. Triệu Ninh Quân và Trần Tùng lại đều bảy ra dáng vẻ thoải mái, nói rằng.
"Đi chứ, vì sao lại không đi? Nếu con muốn được rèn luyện thêm, thì nhất định phải gặp được đủ loại người bệnh. Nhưng ở Hán Y Đường này, con chỉ có thể tiếp được chừng đó người bệnh mà thôi, hơn nữa chứng bệnh cũng không được đa dạng, hoặc là toàn triệu chứng nhẹ, hoặc là bệnh đã quá mức nguy kịch rồi. Về phần những chuyện bên ngoài quá trình chữa trị mà con đang lo lắng kia, không phải bên trên còn có viện trưởng Khổng kia hay sao? Nếu ai có thái độ ‘cho một chút mặt mũi thì muốn leo lên đầu ngồi’, con cứ trực tiếp cho đối phương bài học nhớ đời đi. Người xưa có câu nói ‘quan mới lên chức có ba đống lửa’ [1], theo ba thấy, viện trưởng Khổng cũng rất thích có một sự kiện gì đó xảy ra để ông ấy tìm được cớ lập uy!" Trần Tùng cười nói.
[1] : hiểu nôm na là những vị quan mới lên chức sẽ gây ra một vài hành động lớn, nhằm biểu hiện năng lực cũng như tài trí gan dạ sáng suốt của bản thân.
"Ba của cháu nói rất đúng, đi một chuyến không sai lầm đâu. Ta cũng có ấn tượng về đứa nhỏ Tiểu Khổng kia, tính tình rất cứng cỏi, nói một tuyệt không nói hai. Nếu cậu ấy nếu có thể cam đoan với cháu như vậy, thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời. Nhưng mà thời gian cháu qua bên đó cần phải giảm xuống một chút. Thế này nhé, hai bốn sáu cháu đi trung y viện Giang Hạ tọa chẩn, ba năm bảy ở lại Hán Y Đường, trong tuần còn chừa lại một ngày để nghỉ ngơi. Nếu Tiểu Khổng đồng ý, vậy cháu tới giúp cậu ấy cũng được!" Triệu Ninh Quân cười nói.