Trần Khánh thấy hai người bọn họ đều nói như vậy, trong lòng cũng không còn băn khoăn gì nữa rồi.
Một khi nhận lời, chẳng những Trần Khánh có thể xem bệnh cho càng nhiều người hơn, đồng thời cũng có thể trợ giúp Khổng Học Quân một tay, coi như là nhất cử lưỡng tiện.
"Ba, nếu muốn đi, con có thể đưa một người theo không?" Trần Khánh nói.
Trần Tùng trêu ghẹo: "Ba đã biết ngay mà, nhóc con này tìm ba đến đây căn bản là không phải thương lượng xem mình có nên đi hay không. Được, con muốn ai?"
Gần đây Hán Y Đường bọn họ cũng không có bao nhiêu người bệnh tới cửa, mọi người cũng có chút thanh nhàn, bởi vậy thiếu đi một, hai người cũng không ảnh hưởng quá lớn đến bọn họ.
Trần Khánh cười nói: "Là bác sĩ Vương, Vương Xuân Lam!"
...
"Cái gì? Cậu muốn đưa tôi đến trung y viện tọa chẩn? Rốt cuộc là cái tình huống gì đây?" Vương Xuân Lam đang đứng bên trong văn phòng bác sĩ, đối mặt với Trần Khánh, vô cùng kinh ngạc lập tức hô to một tiếng.
Trần Khánh cười nói: "Chuyện là có một vị bề trên của tôi được điều đến trung y viện làm viện trưởng. Người ta muốn có mấy người qua bên đó giúp đỡ mình. Được rồi, ý anh thế nào, bác sĩ Vương?"
Vương Xuân Lam có chút động tâm, nhưng lại do dự một hồi, nói: "Vậy sau khi đi rồi, chúng ta còn có thể trở về hay không?"
Trần Khánh cười nói: "Đương nhiên là có rồi, chúng ta chỉ đi ba ngày một tuần thôi, công việc bên này vẫn như cũ, nếu vị bề trên kia không đồng ý, cả tôi cũng sẽ không đi."
Nghe vậy, Vương Xuân Lam vô cùng mừng rỡ, lại lập tức chà chà hai tay, ngượng ngùng hỏi: "Ách... cái kia, qua đó có, có tiền lương không?"
Trần Khánh nhìn dáng vẻ thấp thỏm, không ngừng chà chà hai tay của Vương Xuân Lam, trong lòng cảm thấy vô cùng thú vị, cười nói: "Ha ha ha, bác sĩ Vương, chúng ta cũng không phải đi làm không công, đương nhiên là có rồi, còn không thấp đâu!"
Vương Xuân Lam vỗ tay một cái, nói: "Được, tôi đi! !"
Khoa nội một, trung y viện Giang Hạ.
"Ai, Hạ Mẫn, anh nghe nói gì chưa? Ngay ngày hôm qua vị viện trưởng mới tới của chúng ta kia đã điều chủ nhiệm Ngưu đến khoa ngoại rồi."
"Thế ai sẽ đảm đương chức chủ nhiệm của chúng ta?"
"Ai mà biết được? Tôi nghe chủ nhiệm Kim nóim vị viện trưởng mới của chúng ta là một vị bác sĩ trung y đứng đắn, nghiêm túc và thành thật. Ngài ấy làm như vậy, khẳng định là muốn đưa một vị lão trung y tới đây."
"Lão trung y? Người nọ có thể lợi hại hơn chủ nhiệm Tiết và chủ nhiệm Thường không?"
"Khó mà nói được, nhưng khẳng định là sẽ không kém hơn đâu. Nói gì thì nói, ông ấy cũng là viện trưởng vừa nhậm chức, khẳng định sẽ làm ra thành tích nha. Nếu đưa một bác sĩ trung y có trình độ bình thường đi tới, đến lúc đó, lỡ như đối phương không đảm đương nổi chức vụ này, chẳng phải thể diện của viện trưởng cũng mất hết rồi sao?"
"Ai ai ai, mau nhìn đi, mấy người phó chủ nhiệm Kim vừa họp xong đã quay lại rồi kia. Đi, chúng ta cùng đi hỏi một chút."
"..."
Nhóm bác sĩ vừa nhìn thấy Kim Vinh Hỉ đi ngang qua văn phòng bác sĩ khoa nội một, lập tức nối đuôi nhau, khom lưng nhẹ nhàng bước tới, sau đó, cả đám đi đến trước cửa văn phòng phó chủ nhiệm.
Cốc cốc cốc!
"Chủ nhiệm, nghe nói khoa chúng ta sắp có một vị chủ nhiệm mới, chuyện này có phải sự thật hay không?" Hạ Mẫn làm đầu tàu gương mẫu đi vào văn phòng phó chủ nhiệm.
Kim Vinh Hỉ tự giễu nói: "A, không những thế, ngay cả vị trí phó chủ nhiệm của tôi cũng phải vỗ vỗ mông bỏ chạy lấy người rồi đây."
Hả! ?
Trong lòng mọi người lập tức có chút lo sợ bất an.
Đây là tình huống gì chứ? Viện trưởng mới vừa đến đã điều đi cả hai vị chủ nhiệm và phó chủ nhiệm, toàn là bác sĩ chủ lực của khoa nội một này, công tác sau này còn triển khai như thế nào nữa?
"Chủ nhiệm Kim, anh đừng nói đùa." Mọi người đều không muốn tin tưởng.
Kim Vinh Hỉ cười ảm đạm nói: "Tôi đã bắt đầu thu dọn đồ của mình rồi, có thể giả được hay không đây? Mọi người đừng đứng đó nữa, mau qua giúp tôi chuyển mấy thứ này đi."
"Vì sao vậy phó chủ nhiệm Kim? Chủ nhiệm Ngưu bị điều đến khoa ngoại coi như xong, nhưng anh lại thật sự là người xuất thân từ trường học trung y mà, dựa vào cái gì mà bên trên lại điều anh đi?"
"Đúng vậy, dựa vào cái gì chứ? Có vẻ như viện trưởng mới tới này có bệnh rồi."
"Móa nó, cùng lắm thì tất cả không làm nữa, tôi còn cũng không tin, khoa nội một không có chúng ta vẫn có thể vận hành được bình thường. Xem cái người từ trên trời rơi xuống này có thể làm được cái gì."
"Được rồi, Cố Vũ, anh bớt tranh cãi đi."
"Tôi đã nói sai rồi sao? Đối phương vừa đến nơi này đã điều cả chủ nhiệm Ngưu và phó chủ nhiệm Kim đi rồi, ngay cả một lý do cũng không nói cho. Ông ta cho rằng mình là ai chứ? Là viện trưởng thì lợi hại lắm sao?"
"..."
Trong văn phòng, mọi người đều rơi vào im lặng. Tất cả đều có chút thương cảm, ai cũng không biết mình có phải là người kế tiếp hay không.
"Tất cả đều làm sao vậy? Có ai chết hả? Vì sao cả đám lại trưng ra cái mặt suy sụp như đi đưa đám cho tôi vậy? Tôi cũng chỉ từ khoa nội một bị điều đến khoa nội hai thôi mà, chỉ thay đổi tầng trên tầng dưới, cũng không phải bị sa thải, hơn nữa, tốt xấu gì tôi cũng là một phó chủ nhiệm, có biên chế, ai có thể sa thải tôi?" Kim Vinh Hỉ cười nói.
Nói là nói như vậy, nhưng tất cả mọi người đã làm việc chung nhiều năm rồi, đột nhiên muốn tách ra, làm sao có thể cảm thấy thoải mái bình thường được?
"Chủ nhiệm Kim, nói cách khác, lần này có hai người được điều đến nơi này?" Hạ Mẫn hỏi.
Kim Vinh Hỉ gật đầu: "Ừm, hẳn là hai bác sĩ trung y có chút lợi hại."
"Lợi hại đến mức nào?" Hạ Mẫn hỏi.
Kim Vinh Hỉ nở nụ cười: "Khẳng định là giỏi hơn tôi rồi, bằng không làm sao bên trên có thể cưỡng chế điều tôi đi như vậy?"
"Mấy anh ấy à, đừng vì chuyện của tôi mà sinh ra thành kiến với viện trưởng hiện tại, dù tôi cũng không thích hành động của ông ta, nhưng các anh phải hiểu rằng, ông ta là học trò của Quách Bạch Gia, một vị danh y đứng đầu Dự Châu. Người này đến phủ Giang Hạ, cũng không phải vì khoe khoang quyền lực. Vào thời điểm này, mấy anh tuyệt đối đừng hành động theo cảm tính, nếu không rất dễ bị đối phương lấy làm chim đầu đàn."