"Đương nhiên, lãnh đạo mới cũng đại biểu cho cơ hội mới. Người ta là một vị lãnh đạo có phong cách làm việc dứt khoát, mạnh mẽ, và chỉ cần các anh nghiêm túc công tác không lén lút dùng mánh lới, như vậy tiền đồ cũng không thể hạn lượng được đâu. Cố lên đi, ai, Hạ Mẫn, giúp tôi một việc, chuyển những thứ này xuống dưới lầu cho tôi đi."
Hạ Mẫn cố nén nước mắt, nói: "Ừm."
Những người khác cũng tiến lại gần: "Chủ nhiệm Kim, tôi cũng giúp anh chuyển đi."
Rất nhanh, mấy thứ trong tay Kim Vinh Hỉ đều bị bọn họ cướp đi cả.
Kim Vinh Hỉ thấy vậy, cũng có chút dở khóc dở cười. Gã hít sâu một hơi, nhìn mọi thứ xung quanh căn phòng làm việc cũ của mình một lần, cuối cùng miễn cưỡng nở nụ cười mà xoay người rời khỏi.
...
Bên ngoài phòng họp tại lầu bảy, trung y viện Giang Hạ.
"Trần Khánh, mười sáu ngàn nha, tôi lại có thể nhận được nhiều tiền lương như vậy, ha ha ha." Vương Xuân Lam cười to, đầy vui vẻ, hệt như một người trẻ tuổi vừa đi làm.
Trong hội nghị vừa rồi, sau khi Vương Xuân Lam nhận được văn bản nhậm chức, suýt chút nữa ông ấy đã cười ra thành tiếng.
Dù chức vị phó chủ nhiệm khoa nội một mà ông ấy đạt được chỉ là trên danh nghĩa, cũng không có biên chế thực tế, nhưng tiền lương kia lại là thực sự.
Trên cơ bản, thu nhập mười sáu ngàn là hơn gấp đôi tiền lương của Hán Y Đường rồi.
Nếu cả hai bên đều tọa chẩn, thì một tháng Vương Xuân Lam cũng có thể kiếm được ít nhất là hai mươi ngàn.
"Bác sĩ Vương, đừng vui vẻ quá sớm, trung y viện không thể so sánh được với Hán Y Đường, đến lúc đó, nếu cứ ung dung nhàn nhã là không chịu nổi đâu." Trần Khánh cười nói.
Vương Xuân Lam lập tức vỗ ngực bảo đảm: "Yên tâm đi, tôi có thể chịu đựng được!"
"Trần Khánh, bác sĩ Vương, hai người có vừa lòng với lễ gặp mặt của tôi hay không?" Khổng Học Quân chậm rãi bước ra bên ngoài cửa phòng họp, phía sau lưng ông ấy là phó viện trưởng của trung y viện này, Hoàng Băng.
Hội nghị lần này mở ra cũng không quá thuận lợi. Gần như toàn bộ quá trình, rất nhiều chủ nhiệm tham dự hội nghị đều bày ra vẻ mặt đen xì, u ám. Tới lúc hội nghị chấm dứt, ngoại trừ phó viện trưởng, những người khác đều nổi giận đùng đùng mà rời khỏi hiện trường hội nghị.
Theo bọn họ suy nghĩ, Khổng Học Quân chuyên quyền độc đoán cũng thôi đi, nhưng ông ta còn chuyên quyền độc đoán đến độ cứng rắn nhét một thằng nhóc vào khoa nội một của viện, làm thế có khác nào gây rối hay không?
Dù ở trên hội nghị, Khổng Học Quân không chỉ một lần nhấn mạnh rằng Trần Khánh và Vương Xuân Lam đều có y thuật cực kỳ cao siêu, nhưng phần lớn mọi người vẫn không quá tán thành quyết định này của ông ấy.
Điều kỳ quái nhất chính là, chức vị chủ nhiệm ấy lại không rơi xuống người Vương Xuân Lam, mà là Trần Khánh.
Đây cũng chính là điểm làm tất cả những bác sĩ chủ nhiệm oán giận nhất.
Nhưng viện trưởng Khổng Học Quân đưa ra quyết định, phó viện trưởng Hoàng Băng không phản đối, việc này coi như ván đã đóng thuyền rồi, ai cũng không thể thay đổi được.
"Viện trưởng Khổng, đầu tiên là tạ ơn lễ gặp mặt của anh, nhưng tôi càng hi vọng về sau hoàn cảnh tọa chẩn có thể sạch sẽ hơn một chút." Trần Khánh chân thành nói.
"Tôi hiểu, chuyện này tôi cũng dặn dò viện trưởng Hoàng rồi, nếu cậu có bất cứ khó khăn gì nhưng lại không tìm thấy tôi, cũng có thể tới nhờ anh ấy hỗ trợ. Tóm lại, cậu phụ trách chữa bệnh, tôi phụ trách phối hợp, những chuyện khác cậu không cần phải lo lắng." Khổng Học Quân cười nói.
"Tốt lắm, bác sĩ Vương, chúng ta phải đến khoa nội một dạo một vòng thôi." Trần Khánh nói.
"Được." Vương Xuân Lam rất nóng lòng muốn thử.
Khổng Học Quân thấy vậy, lập tức ném cho Hoàng Băng một ánh mắt, Hoàng Băng nhanh chóng hiểu được ý tứ của đối phương: "Vậy, bác sĩ Trần, bác sĩ Vương, để tôi đưa hai người đến khoa nội một."
Trần Khánh gật đầu rồi nhanh chóng đi theo Hoàng Băng xuống tầng trệt, vị trí của khoa nội một trước.
...
Đinh!
Cửa thang máy mở, Hoàng Băng làm đầu tàu gương mẫu đi ở phía trước.
"Bác sĩ Trần, bên này."
"Khoa nội một của chúng ta là một phòng có thực lực mạnh nhất trong nội khoa. Nơi này có tổng cộng hai mươi ba bác sĩ, có hai người vừa vượt qua khảo sát tiến vào phòng."
"Trong khoa có tổng cộng bảy phòng mạch, năm phòng khám bệnh bình thường, hai phòng khám bệnh chuyên khoa, cậu và bác sĩ Vương đều được viện trưởng Khổng bố trí tại phòng khám bệnh chuyên khoa, đồng thời chúng tôi cũng dựa theo yêu cầu của hai người, một tuần chỉ sắp xếp ba ngày tọa chẩn ở bên này."
"Chủ nhiệm trước của khoa nội một là Ngưu Diệu, chủ nhiệm Ngưu, nhưng trước khi hai người đến đây, anh ấy đã bị điều đến khoa ngoại rồi. Hôm nay phó chủ nhiệm Kim Vinh Hỉ cũng bị điều tới khoa nội hai. Đến rồi, bên này chính là văn phòng bác sĩ."
Ba ba ba!
Sau khi Hoàng Băng đi vào văn phòng, ông ấy lập tức vỗ tay hô: "Mọi người dừng việc đang làm lại một chút nhé, để tôi giới thiệu cho mọi người một chút, vị này chính là Vương Xuân Lam, bác sĩ Vương, về sau cậu ấy chính là phó chủ nhiệm khoa nội một. Xin mọi người vỗ tay hoan nghênh."
Mọi người có chút sững sờ, nhưng dưới lời kêu gọi của phó viện trưởng, cũng có vài tràng pháo tay thưa thớt vang lên, nhưng ánh mắt bọn họ lại liếc về phía Trần Khánh bên cạnh Vương Xuân Lam.
Trong hai người này ... người lớn tuổi hơn chính là phó chủ nhiệm, chẳng phải người bên cạnh, nhỏ tuổi hơn bọn họ kia chính là...
"Vị này là Trần Khánh, bác sĩ Trần, là bác sĩ do viện trưởng Khổng chuyên môn mời đến. Từ nay về sau, cậu ấy chính là chủ nhiệm khoa nội một, mọi người hãy hoan nghênh nào!"
Hoàng Băng dẫn đầu vỗ tay, nhưng mọi người trong văn phòng lại gần như không có phản ứng gì, tất cả đều bày ra vẻ mặt kinh ngạc chăm chú nhìn Trần Khánh...
"Tất cả thất thần gì vậy? Vỗ tay nha! !" Hoàng Băng nói.
Cùng với tiếng kêu gọi của viện trưởng Hoàng, nhóm bác sĩ trong văn phòng đều không hẹn mà cùng vỗ tay.
Trần Khánh nhìn mọi người chung quanh, trong lòng giống như gương sáng.
Hắn biết tất cả mọi người ở nơi này đều không phục hắn, thậm chí trong ánh mắt của bọn họ còn mang theo một chút khinh miệt, nhưng cũng không sao cả, những người này suy nghĩ cái gì, muốn làm cái gì, Trần Khánh không cần phải đi chú ý tới.
Mục đích hắn đến nơi này chỉ có một là quét y điểm!