"Chủ nhiệm Trần, cậu nói hai câu nhé?" Hoàng Băng cười nói.
Trần Khánh gật gật đầu, rồi lập tức hướng ánh mắt nhìn về phía mọi người: "Chào mọi người, tôi mới đến nơi này, nếu có điều gì không phải, hi vọng mọi người có thể thông cảm nhiều hơn. Tôi biết rất nhiều người đều không vui vẻ, nhưng tất cả mọi người đều là người trưởng thành rồi, cần phải tự mình hạn chế bản thân, đừng để đến lúc đó, lại trở thành nhìn nhau thôi cũng không nhịn nổi."
"Phía dưới chính là phần bố trí công tác của khoa nội một sau này, nhưng mà trước đó, tôi muốn hỏi một vấn đề, bác sĩ nào biết bắt mạch xin nhấc tay lên."
Các bác sĩ trong văn phòng đều đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ chưa kịp thích ứng với một mặt cường thế của Trần Khánh, đồng thời trong lòng cũng đang nghi hoặc Trần Khánh hỏi vấn đề này để làm gì.
Nhưng sau khi do dự một lát, vẫn có bốn bác sĩ giơ tay lên, có điều hành động này của bọn họ, hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút thiếu tự tin.
"Được, như vậy bắt đầu từ ngày mai, chỉ cho phép bốn người các anh tới tọa chẩn phòng mạch khoa nội một, những bác sĩ khác không được đảm nhận cương vị. Mặt khác, trong lúc tọa chẩn, không được sử dụng dụng cụ chữa bệnh, không được kê thuốc tây, không được xem bất cứ số liệu báo cáo gì, chỉ có thể thông qua vọng, văn, vấn, thiết đến xem bệnh. Mọi người đã nghe hiểu chưa?" Lời nói của Trần Khánh giống như một cây búa tạ, hung hăng nện xuống ngực mọi người.
Không cần dụng cụ chữa bệnh, không được kê thuốc tây, càng không thể xem bất cứ số liệu báo cáo gì.
Thế làm sao mà tọa chẩn được?
Đúng là bọn họ cũng hiểu vọng, văn, vấn, thiết, nhưng mấu chốt món là sau khi tốt nghiệp, có mấy ai học được đồ chơi này đâu, tới lúc đi làm ở bệnh viện rồi lại càng không biết.
Hơn nữa, trong tay có dụng cụ rồi ai còn có tâm tư mà đi học những thứ này nữa?
Rốt cuộc mọi người cũng không sao chống đỡ nổi nữa, một đám tựa như kiến bò trên chảo nóng.
Nhưng tại thời khắc mấu chốt này, không ai dám mở miệng nghi ngờ quyết định của Trần Khánh. Tới lúc này, bọn họ đều hiểu được hơn một chút rồi, đó là vị chủ nhiệm trẻ tuổi mới đến này định chơi thật rồi!
Hành động này tuyệt không phải là đang chơi trò đóng giả gia đình đâu!
Hắn thực sự muốn khoa nội một triệt triệt để để biến thành phòng khám trung y thuần túy!
Hắn muốn tất cả mọi người đều trở về với phương thức khám chữa bệnh trung y thời cổ đại kia.
Nghĩ tới đây, cả đám người cũng hoàn toàn rơi vào hoảng loạn!
Nếu thực sự phải đổi sang dùng phương pháp của trung y thuần túy mới có thể xem bệnh được, thì đám người bọn họ sẽ làm gì đây? Chẳng phải đang từ bác sĩ bỗng bị giáng cấp thành chờ việc ư?
Không thể nghi ngờ, loại hành động này tuyệt đối là cải cách mang tính tai họa với toàn bộ khoa nội một!
"Trần, chủ nhiệm Trần, vậy chúng tôi thì sao?" Hạ Mẫn lá gan khá lớn, sau khi suy nghĩ một hồi cũng cố lấy dũng khí mở miệng hỏi.
Trần Khánh nghiêm nghị nói: "Các anh sẽ được huấn luyện, bắt đầu học từ phần cơ sở nhất. Đừng lo, các anh vốn có tích lũy từ đại học năm năm, hiện giờ một lần nữa học trung y sẽ có tốc độ rất nhanh, và khi nào các anh có thể trị khỏi bệnh cảm mạo, thì khi đó các anh sẽ được đảm nhận cương vị!"
Từ sau khi nhận lời Khổng Học Quân, Trần Khánh đã hiểu được, điều ông ấy muốn không chỉ đơn giản là y thuật của hắn, còn có con người của hắn nữa!
Phải biết rằng, các loại phái hệ trong bệnh viện rất rắc rối phức tạp, nhân mạch càng thâm căn cố đế, muốn xoay vần mọi thứ trong này, nhất định phải có người rời đi, mọi việc mới có thể thuận lợi được.
Nếu là người muốn mọi chuyện đều thuận lợi, chắc chắn sẽ lựa chọn đứng một bên.
Cho nên, Khổng Học Quân cần một người bên ngoài, không thuộc bất cứ phái hệ nào, rồi lợi dụng hắn đến đảo loạn vũng nước đục này.
Và Trần Khánh chính là người Khổng Học Quân lựa chọn!
Hắn còn trẻ, y thuật cao, lại có chỗ dựa là Triệu Ninh Quân và Quách Bạch Gia, danh lợi với hắn chẳng hề quan trọng, hoặc là nói, trước mắt còn không phải thời cơ tốt nhất để hắn tới tranh thủ danh lợi.
Gộp chung tất cả những điều kiện này lại khiến cho Trần Khánh có thể trở thành một thanh lợi kiếm chân chính có thể đứng thẳng tại trung y viện này, và nằm trong tay Khổng Học Quân!
Đương nhiên, Trần Khánh cam tâm tình nguyện bị Khổng Học Quân lợi dụng, cũng bởi vì hắn có quyết định của riêng mình.
Một là hắn cần đủ nhiều người bệnh.
Hai là hắn căn bản không e ngại bất cứ kẻ nào.
Dù bảo hắn đắc tội tất cả mọi người ở trung y viện này, cũng không sao cả.
Bởi vì với y thuật hiện tại của hắn, đừng nói là trung y viện Giang Hạ, ngay cả đưa mắt nhìn khắp Dương Châu, vốn liếng này cũng đủ cho hắn cuồng ngạo mà không ai dám lên tiếng phê bình.
Với hắn, Giang Hạ còn quá nhỏ!
Nhưng Trần Khánh cũng không có ý định chạy ra bên ngoài, hắn vẫn hi vọng mình có thể làm Hán Y Đường lớn mạnh.
Như vậy, con người chính là điểm mấu chốt!
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, Hán Y Đường hoàn toàn không có năng lực đi bồi dưỡng bác sĩ trung y, chỉ có thể thu hút người khác gia nhập vào.
Có điều Hán Y Đường vốn không quá nổi tiếng, ai sẽ chịu đến làm việc với bọn họ chứ?
Cho nên, Khổng Học Quân lợi dụng Trần Khánh, đương nhiên Trần Khánh cũng muốn lợi dụng Khổng Học Quân.
Bởi vì danh tiếng của trung y viện này đủ lớn, tài nguyên cũng đủ nhiều, nếu hắn có thể dùng mấy thứ này đi bồi dưỡng một vài vị bác sĩ vốn đã có cơ sở từ trước, chẳng phải là làm ít công to sao?
Đợi cho đến khi tên tuổi của trung y viện Giang Hạ này nổi tiếng rồi, người tới xem bệnh cũng càng ngày càng nhiều hơn, đương nhiên miếng bánh ngọt này sẽ càng làm càng lớn.
Đến lúc đó, Hán Y Đường cũng có thể kiếm chác được một chút nước canh từ chuyện này!
Chẳng phải đây chính là một công đôi ba việc hay sao?
Nhưng Trần Khánh không nói những ý tưởng này cho Triệu Ninh Quân và Trần Tùng biết.
Hoàng Băng đang đứng một bên nghe được quyết định này của Trần Khánh, tronbg lòng cũng lặng lẽ đổ một chút mồ hôi lạnh, ông ta vội vàng lên tiếng: "Chủ nhiệm Trần, nếu cậu thực sự bố trí như vậy, chỉ sợ phòng khám bệnh của khoa nội một này sẽ rơi vào tình trạng thiếu bác sĩ trầm trọng, không tiếp được bao nhiêu người bệnh, đến lúc đó, có khả năng sẽ..."