Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 228 - Chương 228 - Bởi Vì Nơi Này Vốn Không Phải Là Trung Y Viện...

Chương 228 - Bởi Vì Nơi Này Vốn Không Phải Là Trung Y Viện...
Chương 228 - Bởi Vì Nơi Này Vốn Không Phải Là Trung Y Viện...

Ý tứ của Hoàng Băng rất rõ ràng, mỗi ngày lượng người mà bệnh viện tiếp nhận chẩn đoán luôn nhiều hơn khả năng, vậy mà hắn lập tức cho mười mấy bác sĩ của khoa nội một đi huấn luyện, không làm việc, chẳng phải đã trực tiếp khiến cho khoa nội một tê liệt hay sao?

Dù ông ấy hiểu hành động này của hắn là cải cách, nhưng cải cách kiểu này quá mức cấp tiến rồi.

Trần Khánh nghe vậy, lập tức đưa mắt nhìn về phía Hoàng Băng: "Viện trưởng Hoàng, tôi còn nhớ hình như viện trưởng Khổng đã nói, từ nay về sau, mọi chuyện bên trong khoa nội sẽ do tôi toàn quyền phụ trách, hẳn là tôi nhớ không lầm chứ?"

Hoàng Băng nhếch miệng cười: "Dĩ nhiên rồi, dĩ nhiên rồi, cứ theo lời chủ nhiệm Trần mà làm thôi."

Nhóm bác sĩ khác thấy Hoàng Băng cũng không dám chất vấn quyết định của Trần Khánh, trong lòng lập tức trở nên rối rắm vô cùng!

Thoạt nghe có vẻ chuyện học tập chờ việc này cũng không tồi, suy cho cùng, một đám lão bánh quẩy bọn họ thích nhất là mò cá [1], nhưng lần này lại khác nha, nếu bản thân không học được một chút gì chẳng phải ngày qua ngày vẫn một mực trong trạng thái chờ việc hay sao?

[1] : lão bánh quẩy, ở đây chỉ những người làm việc lâu năm, thành ra làm ăn không có tâm nữa, không chịu trách nhiệm, chỉ ứng phó cho qua, nói thì hay nhưng làm việc không ra gì.

Mò cá: lười biếng, làm việc qua loa, đối phó.

Mà chờ việc có nghĩa là gì?

Có nghĩa là bọn họ chỉ được lĩnh tiền lương cơ bản, giống tiền lương của nhân viên mới vậy, và toàn bộ tiền trách nhiệm, tiền trợ cấp, tiền đánh giá hiệu quả, vân vân… đều không có!

Kia chính là một khoản rất lớn đó nha!

Và với tất cả mọi người, nó tuyệt đối là thứ trí mạng nhất!

Nhưng ở thời điểm hiện tại, không có bất cứ người nào dám đứng ra nói, lão tử không nghe bố trí của ngươi!

Chung quy lại, chẳng ai là kẻ ngốc cả, đối phương là chủ nhiệm mới vừa được viện trưởng cho phép đến đây, vừa đi lên khẳng định là muốn khai hỏa lập uy, nếu hiện tại bản thân ngu ngốc tự vác xác tới, không phải đã cho đối phương một tấm bia ngắm có sẵn rồi sao?

Cho nên muốn có sau này nhất định phải nhịn!

"Được rồi, nếu tất cả mọi người không có ý kiến gì khác, như vậy chuyện này coi như đã quyết định rồi nhé. Về sau vị chủ nhiệm Vương này chính là thầy giáo của mọi người. Anh ấy sẽ phụ trách dạy mọi người một chút kinh nghiệm lâm sàng. Tức là khi bác sĩ Vương tọa chẩn, mỗi ngày đều sẽ có năm người được sắp xếp tới đó nghe giảng bài. Chín vị bác sĩ học được phương pháp bắt mạch trước, sẽ được cho điểm tuyệt đối tại phần khảo sát hiệu quả cùng tháng, cộng thêm khôi phục lại toàn bộ tiền thưởng của kỳ khảo sát hiệu quả tháng trước." Trần Khánh nói.

Hả! ?

Mọi người nghe đến đây, vẻ tuyệt vọng trên mặt lập tức xuất hiện một tia sáng chói.

Nói cách khác, chín người học được phương pháp bắt mạch trước, không chỉ nhận đủ tiền lương, còn có thể cầm lại toàn bộ tiền lương đã bị khấu trừ trước đó?

Như vậy, chẳng khác nào bệnh viện cho anh thời gian đi học, chỉ cần anh học xong, còn có thể trả lại toàn bộ tiền lương đã khấu trừ lúc trước cho anh.

Moá nó! !

Thằng ngốc mới bỏ qua cơ hội này nha!

Đúng là đánh một cây gậy lại cho một quả táo ngọt!

Đúng là thủ đoạn của Trần Khánh rất rõ ràng, nhưng toàn bộ mọi người lại cam tâm tình nguyện nghe theo thủ đoạn của hắn!

Không còn cách nào khác, chẳng có cái gì chân thực hơn trả thù lao cả!

Thấy nhóm bác sĩ đã bị một chiêu thức nho nhỏ của bản thân phân hoá thành hai phái, Trần Khánh cũng không đắc chí, lại tiếp tục nói: "Trong phòng mạch của chúng ta có giường ngủ nhỏ loại dùng cho châm cứu xoa bóp hay không?"

Mọi người đều lắc đầu.

Hoàng Băng cười nói: "Phòng mạch chỉ là nơi chẩn đoán bệnh mà thôi. Ở bên này chúng ta tách phần trị liệu và chẩn đoán bệnh ra làm hai."

Trần Khánh gật gật đầu: "Được rồi, vậy trước ngày mai, mong mọi người có thể đặt đầy những chiếc giường ngủ nhỏ đó vào bên trong phòng mạch chuyên khoa, có thể đặt được bao nhiêu hay bấy nhiêu, bởi vì ở thời điểm tọa chẩn, tôi cần dùng tới chúng. Đúng rồi, bệnh viện chúng ta có phòng sắc thuốc hay không?"

Hoàng Băng gật gật đầu, nói: "Có, bác sĩ chúng ta cũng sẽ kê đơn thuốc Đông y cho người bệnh dùng, giống như vị chủ nhiệm Kim vừa bị điều đi kia vậy, còn có chủ nhiệm Tiết, chủ nhiệm Thường của khoa nội hai và ba, bọn họ đều là cao thủ trung y."

Trần Khánh nghi hoặc hỏi: "Chỉ có ba người thôi sao?"

Hoàng Băng lúng túng nói: "Khụ khụ, à chuyện này, là có nguyên nhân lịch sử, về sau, tôi sẽ giải thích cùng chủ nhiệm Trần."

Trần Khánh cũng không biết, rốt cuộc cao thủ trung y trong miệng Hoàng Băng là bác sĩ trung y có trình độ như thế nào, nhưng một cái trung y viện Giang Hạ to như vậy cũng chỉ có duy nhất ba vị cao thủ trung y.

Loại tình huống này hơi bị quá đáng rồi!

Phải biết rằng, Hán Y Đường bọn họ chỉ có một chút xíu như vậy, nhưng bên trong lại có rất nhiều vị bác sĩ trung y được dân gian công nhận là cao thủ y thuật như Triệu Ninh Quân, Hàn Thanh, Tiếu Khải.

So sánh như vậy, cuối cùng cũng Trần Khánh hiểu được vì sao Khổng Học Quân lại quyết đoán muốn cải cách trung y viện Giang Hạ này rồi!

Bởi vì nơi này vốn không phải là trung y viện...

"Viện trưởng Hoàng, tôi đã nói nhiều như vậy rồi, anh còn điều gì muốn dặn dò hay không?" Trần Khánh vừa ném xong một quả bom xuống nước, cũng không muốn nói nhiều thêm, lập tức quay sang Hoàng Băng, hỏi một tiếng.

Hoàng Băng thấy vậy cũng thở nhẹ một hơi, ông ấy thực sự sợ Trần Khánh lại đưa ra thêm một phương án đáng sợ nào nữa, vì thế lập tức nói: "Được rồi, các anh mau đi làm việc đi, chủ nhiệm Trần, chủ nhiệm Vương, tôi đưa hai người đến văn phòng chủ nhiệm nhìn xem."

Hai người Trần Khánh gật đầu, cũng nhanh chóng đi theo Hoàng Băng.

Bọn họ vừa đi, cả đám người trong văn phòng bác sĩ lập tức run chân run tay, hơn phân nửa người trực tiếp xụi lơ, nằm bò trên bàn làm việc

Ngay sau đó là một đợt thở ngắn than dài...

Hoàng Băng chưa đi được mấy bước, đã dừng lại phía trước một văn phòng, tươi cười giới thiệu: "Nào, đây là văn phòng của phó chủ nhiệm, chủ nhiệm Vương, anh nhìn xem có hài lòng hay không."

Vương Xuân Lam cười cười, nói: "Vừa lòng, vừa lòng."

Hoàng Băng nghe vậy lại đưa tay chỉ cho hai người nhìn một chút: “Văn phòng bên cạnh này chính là văn phòng chủ nhiệm, chủ nhiệm Trần, cậu cũng qua nhìn một cái xem."

Bình Luận (0)
Comment