Hệ Thống Trung Y (Bản Dịch Full)

Chương 229 - Chương 229 - Chẳng Lẽ Chỉ Cần Nhìn Mặt Là Xem Bệnh Được Rồi?

Chương 229 - Chẳng Lẽ Chỉ Cần Nhìn Mặt Là Xem Bệnh Được Rồi?
Chương 229 - Chẳng Lẽ Chỉ Cần Nhìn Mặt Là Xem Bệnh Được Rồi?

Trần Khánh tiến lên hai bước, từ ngoài cửa nhìn vào văn phòng chủ nhiệm.

Giá sách, bàn công tác, bộ ấm pha trà, giường...

A, đúng là đầy đủ mọi thứ nha!

Chỉ một cái văn phòng cũng lớn hơn phòng mạch của Hán Y Đường bọn họ không ít rồi.

"Cảm tạ, viện trưởng Hoàng, phỏng chừng về sau sẽ có khá nhiều chuyện cần phải nhờ đến anh, hôm nào chờ tôi xử lý công việc bên này thuận buồm xuôi gió, tôi sẽ mời anh ăn cơm!" Trần Khánh cười nói.

"Để tôi mời, tôi mời, người từ xa đến là khách, sao có thể để một vị khách như cậu đi mời chủ nhân là tôi được? Để chuyện này truyền ra ngoài sẽ khiến người khác cười chê tôi đó." Hoàng Băng cười nói.

"Cũng không thể nói như vậy được, dù sao trung y viện cũng là một nơi trị bệnh cứu người. Viện trưởng Hoàng ở trong này chiến đấu hăng hái đã vài chục năm, tôi là người thế hệ sau, mới đến còn có rất nhiều chuyện cần phải thỉnh giáo một hai, chẳng lẽ chút thể diện này anh cũng không cho?" Trần Khánh cười nói.

"Nghe cậu nói kìa, tôi từng này tuổi đầu mới lên làm phó viện trưởng, nào có thứ gì đáng để cậu thỉnh giáo chứ? Ha ha ha, nhưng cậu đã mời hai lần rồi, nếu tôi vẫn một mực từ chối lại là bất kính. Được, thời gian do cậu định, lúc nào tôi cũng theo được." Hoàng Băng cười nói.

"Được" Trần Khánh lập tức bắt tay thật chặt với Hoàng Băng, phút cuối cùng lại bỏ thêm một câu: "Viện trưởng Hoàng, bình thường anh cần phải chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút, tốt nhất trong vòng một tháng này nên uống ít hoặc là không uống rượu, bằng không can đảm rất dễ xuất hiện vấn đề."

Hoàng Băng hơi sững sờ, vội vàng hỏi lại: "Cậu có ý gì? Là can đảm của tôi sinh ra vấn đề gì sao?"

Trần Khánh cười nói: "Chỉ có chút can đảm thấp nhiệt, nhưng bệnh trạng không quá nghiêm trọng đâu."

Hoàng Băng ngạc nhiên nhìn Trần Khánh, rốt cuộc là cậu ấy xem bệnh cho ông ta kiểu gì?

Chẳng lẽ chỉ cần nhìn mặt là xem bệnh được rồi?

"Chủ nhiệm Trần, có thể làm phiền cậu nói tỉ mỉ hơn một chút được không? Dù gì chúng ta cũng mới tiếp xúc hơn mười phút ngắn ngủi mà thôi, chẳng lẽ cậu chỉ quan sát vài lần đã biết tôi bị bệnh gì rồi?" Hoàng Băng khó hiểu nói.

Trần Khánh cười nói: "Có thể nói là như vậy nha. Lúc tôi nhìn anh cười, lưỡi đỏ bựa vàng, nói chuyện lại có thói quen hay nuốt nước miếng, đồng thời khi nuốt lại thường nhíu mày, hẳn là nước miếng có chút đằng. Đúng không? Hơn nữa thân mắt có màu vàng, ngẫu nhiên còn gãi gãi chân, có thể thấy được bộ phận sinh dục bị ngứa, những triệu chứng này đều là biểu hiện của bệnh trạng can đảm thấp nhiệt."

Lợi hại thật nha!

Hoàng Băng không ngờ chỉ hơn mười phút ngắn ngủi, Trần Khánh lại có thể thấy được nhiều chi tiết như vậy.

Hơn nữa gần như tất cả đều nói đúng!

Đúng là ông ấy hay nuốt nước miếng, bởi vì miệng đắng, hay gãi đùi cũng là chuyện vô cùng bất đắc dĩ, bởi vì thực sự ngứa vô cùng, nên ông ấy cũng bất chấp hiện tại đang là trường hợp gì.

Nhưng bị Trần Khánh nói trúng những chuyện riêng tư như vậy, ông ấy cũng không cảm thấy khó xử, dù sao nơi này cũng không có người.

Có điều… Trần Khánh biểu hiện ra loại thái độ chuyên nghiệp như vậy, thật sự đã làm Hoàng Băng chấn động.

Phải biết rằng, ông ấy làm phó viện trưởng nhiều năm như vậy, sở dĩ còn chưa được chuyển thành chính, bởi vì bản thân không có bối cảnh.

Lần này thật vất vả mới chờ được một vị viện trưởng có bối cảnh chuyển đến nơi đây, Hoàng Băng cũng bắt được đúng thời cơ muốn tới ôm đùi, chung quy lại, bên trong trung y viện này cũng không chỉ có một phó viện trưởng là ông ấy.

Nhưng cái đùi này vừa xuất hiện đã bắt đầu phá hủy toàn bộ hiện trạng của trung y viện, thực sự đã làm Hoàng Băng đổ mồ hôi lạnh một phen.

Ông ấy sợ Khổng Học Quân làm xằng làm bậy sau đó chạy trốn, để lại một mình ông ấy đối mặt với đống cục diện rối rắm này.

Nhưng nếu đã đánh cược, ông ấy cũng chỉ có thể bất chấp khó khăn mà tiếp tục thôi.

Ai từng nghĩ rằng… một tên Khổng Học Quân không đủ, lại có thêm một kẻ lỗ mãng là Trần Khánh xuất hiện ở nơi này?

Vừa rồi Hoàng Băng đã cho rằng một loạt hành động Trần Khánh vừa đề ra ở khoa nội một là làm loạn, nhưng hiện tại xem ra, chỉ sợ không phải người ta nổi hứng nhất thời.

Ngược lại đối phương đúng là một nhân vật có bản lĩnh thực sự!

"Chủ nhiệm Trần, nếu cậu đã nhìn ra rồi, có tiện xme bệnh cho tôi luôn hay không?" Hoàng Băng cười nói.

"Cũng được, vậy chúng ta bước văn phòng ngồi xuống một lát đi." Trần Khánh nói.

Vương Xuân Lam thấy Trần Khánh định chữa bệnh cho Hoàng Băng, liền mở miệng nói: "Trần Khánh, hiện giờ tôi phải đi bố trí người đưa giường ngủ nhỏ vào trong phòng khám bệnh chuyên gia bên kia."

Trần Khánh cười nói: "Làm phiền anh rồi."

Vương Xuân Lam khoát tay: "Đừng khách khí."

Nói xong, Trần Khánh cùng Hoàng Băng đi vào văn phòng chủ nhiệm.

"Anh ngồi đi! Cởi áo và xắn ống quần lên giùm tôi." Trần Khánh nói xong, lập tức lấy ngân châm từ trong túi ra ngoài.

"Được rồi!" Hoàng Băng vừa nói vừa cởi áo, lại xắn toàn bộ ống quần lên.

Trần Khánh lập tức ngồi xổm xuống trước mặt Hoàng Băng, lại dùng tốc độ cực nhanh mà đâm mấy châm ở trên người ông ấy.

Huyệt Dương Lăng Tuyền, huyệt Kỳ Môn, huyệt Trung Phong, Túc Tam Lý, huyệt Can Du! [1]

[1] : Huyệt Kỳ Môn nằm ở vị trí tương đối dễ nhận biết so với các huyệt đạo khác. Từ phần đầu của núm vú, di chuyển xuống dưới 2 xương sườn và ở mé ngoài của huyệt Bất Dung khoảng 1.5 tấc. Tại đây, huyệt Kỳ Môn chính là điểm giao nhau của đường ngang huyệt đạo Cự Khuyết và đường thẳng qua đầu núm vú của cơ thể (nằm ở bờ trên sườn thứ 7).

Huyệt Kỳ Môn có rất nhiều tác dụng như sau: Lợi khí và hóa đờm, có hiệu quả trong việc tiêu ứ, làm bình can, thanh huyết nhiệt nhanh chóng, hỗ trợ chữa các chứng ợ chua, nôn chua, kén ăn...

Huyệt Trung Phong, nằm phía trước mắt cá trong chân 1 tấc.

Tác dụng: Bàn chân lạnh, đau mắt cá trong. Đau bụng dưới, đái khó, đái dầm, đái đục, thóat vị. Đau lưng, vàng da có sốt, di tinh.

Sau khi đâm mấy châm xuống, chỉ trong nháy mắt, Trần Khánh đã thông qua ngân châm cảm nhận được hướng đi của khí huyết cùng với đường vận hành của kinh mạch trong cơ thể Hoàng Băng.

Lúc này, ở trong mắt Trần Khánh, tựa như toàn thân Hoàng Băng đang sáng lên, và những điểm sáng nọ chính là mỗi một nhánh kinh mạch, và có vẻ như những chùm tia sáng đang lưu động kia chính là khí huyết.

Bình Luận (0)
Comment