Cùng lúc đó, thậm chí Trần Khánh còn có thể nghe được tiếng nói của ngũ tạng đang quanh quẩn trong đầu.
"Vẫn nóng lắm tâm hoả ơi, sao ngươi đã giúp chúng ta cả nửa ngày rồi, mà luồng khí này vẫn đẩy không đi được vậy?"
"Trách ta? Có bản lĩnh tự ngươi đi mà làm! ! Lúc có vấn đề đừng có mà kêu gào inh ỏi lên, có biết ngươi đã làm ảnh hưởng đến tỳ thổ hay không?"
"Không có việc gì, không có việc gì, hai người các ngươi đừng ồn ào nữa, hãy giải quyết vấn đề trước đi!"
"Hắn trách ta nha! ! Ngày nào ta cũng phải quan tâm cái này, để ý cái kia, làm tốt thì là chuyện ta phải làm, làm không tốt lập tức phải nghe đủ loại lời ong tiếng ve, mấy người cứ tưởng ta có thể biết được suy nghĩ của ông ta ư? Dựa vào cái gì mà chuyện gì cũng muốn đổ hết lên đầu ta hả? Các ngươi mệt chính là mệt, còn ta mệt thì không phải mệt hay sao?"
"Can mộc, ngươi nhanh xin lỗi tâm hoả đi, thái độ vừa rồi của ngươi là không đúng, còn phế kim nữa, ngươi cũng qua hỗ trợ mau."
"Ta đang giúp đây."
"Ta cũng vậy, muốn khôi phục nhanh hơn một chút nha!"
"Ngươi cho rằng ta không muốn sao? Ngươi xuất hiện vấn đề, luồng khí không được khơi thông ra ngoài, tỳ thổ cũng liên lụy theo, đợi cho đến lúc cả nó cũng xuất hiện vấn đề, thì thận thủy, phế kim, còn có ta, cả đám sẽ loạn thành một đoàn. Làm thôi, chúng ta tiếp tục, chính ngươi cũng phải bỏ ra chút sức lực, để đám huynh đệ thay thế ngươi thừa nhận một chút đi."
"Nó cũng nóng đến không chịu nổi rồi, nhưng lại có... Ai, đợi lát, vì sao ta lại có cảm giác một luồng lực lượng nào đó đang trợ giúp ta nhỉ?"
Ngay tại lúc can mộc tỏ ra vô cùng kinh ngạc thì những cây ngân châm được Trần Khánh đâm xuống đã kích thích tới kinh mạch và huyệt vị rồi.
Rất nhanh, can mộc liền cảm nhận được đang có một loại lực lượng vô hình trợ giúp nó khơi thông toàn bộ những điểm thấp nhiệt ở chung quanh, khiến cho loại cảm giác khó chịu ban đầu cũng dần dần rút đi.
"Ta cũng có cảm giác kia. Tò mò thật nha, giống như có một loại lực lượng nào đó đang chỉ huy ta đi tuyên túc [1] luồng tà khí thấp nhiệt ở chỗ can mộc kia." Phế kim nói.
[1] : Tuyên túc gồm tuyên phát và túc giáng.
Tuyên phát: làm cho thuỷ dịch hướng lên trên ra ngoài, phân bố khắp toàn thân, sau khi trao đổi hình thành mồ hôi, bài tiết qua lỗ chân lông ra ngoài.
Túc giáng: thuỷ dịch hướng lên trên vào trong mà thành nguồn sinh ra nước tiểu, thông qua khí hoá của thận, sau khi trao đổi thuỷ dịch hoá thành nước tiểu trữ ở bàng quang, sau đó bài tiết ra ngoài.
"Đúng đúng đúng, ta cũng cảm nhận được, tốc độ vận hoá của ta đang nhanh hơn!" Tỳ thổ nói.
"Cái quỷ gì vậy! Khả năng khống chế huyết dịch tuần hoàn của ta đang khôi phục trở lại như bình thường. Vì sao loại lực lượng này còn có thể ảnh hưởng đến năng lực huyết mạch của ta chứ? Ai nha, rốt cuộc là ai vậy? Ngay cả ta cũng có thể chỉ huy được? Mau xuất hiện đi!" Tâm hoả kêu to với chung quanh!
"Thận thủy đâu, ngươi thế nào?" Tỳ thổ hỏi.
"..." Thận thủy.
Trạng thái lúc này của Trần Khánh tựa như đang dùng thị giác của Thượng Đế lắng nghe nhóm ngũ tạng nói chuyện.
Hắn thực sự không nghĩ tới, sau khi châm thứ của mình đạt đến Đăng Phong Tạo Cực, thu hoạch được kỹ năng bị động 【 Quy Nhất 】lại mang đến nhiều tác dụng như vậy. Kỹ năng này không chỉ giúp cho người bệnh bão nguyên thủ nhất, nó còn có thể cách không nghe được nhóm ngũ tạng đối thoại.
Chẳng lẽ nguyên nhân chính là… tới một mức độ nào đó,【 Quy Nhất 】sẽ sinh ra trùng khớp với【 Linh Thức 】, cho nên ở thời điểm hắn sử dụng nó, hai loại năng lực này có thể chất chồng?
Thật thú vị nha!
Loại tình huống này cũng có nghĩa là, ở thời điểm hiện tại, hắn có thể chuyên tâm tăng lên thuộc tính của tam chẩn khác, và về sau mỗi khi tọa chẩn cũng không cần thiết chẩn quá nhiều lần nữa?
Hoàng Băng chậm rãi nhắm mắt lại. Trên thực tế, tại khoảnh khắc Trần Khánh châm kim xuống, ông ấy chợt có cảm giác lỗ chân lông toàn thân mình đều giãn nở ra, hơn nữa, cảm giác buồn bực ở ngực cũng bắt đầu giảm bớt.
Nhưng điều này lại làm cho Hoàng Băng có chút buồn bực.
Rõ ràng trước kia ông ấy cũng từng điều trị bằng châm thứ rồi, nhưng châm kim xuống không có được hiệu quả rõ ràng như vậy.
Hơn nữa, không chỉ ở ngực, ông ấy còn có cảm giác cả người mình đều nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Loại cảm giác nhẹ nhàng này giống như là, giống như là... Nên hình dung như thế nào đây? Hoàng Băng vắt hết óc muốn tìm ra một từ ngữ chính xác.
Là trong lòng không vướng bận, cả người nhẹ nhàng thoải mái!
Đúng, chính là loại cảm giác này!
Nhưng… rõ ràng là vừa rồi Trần Khánh cũng chỉ đâm cái châm xuống thôi, vì sao lại có thể làm cho cơ thể ông ấy sinh ra loại cảm giác này?
Thật kỳ quái!
Nhưng mà, mặc kệ kỳ quái đến mức nào, sự biến hóa của thân thể ông ấy đã đủ để chứng minh rằng bản lĩnh của Trần Khánh tuyệt đối không thấp.
Cũng khó trách lúc trước Khổng Học Quân từng nói với ông ấy rằng, đối phương sẽ mời cho trung y viện một người vô cùng lợi hại.
Trần Khánh mới từng tuổi này nhưng vừa nhìn đã thấy, trình độ châm thứ và chẩn đoán bệnh của hắn đã vượt qua mấy vị chủ nhiệm ở trung y viện của bọn họ rồi.
Đúng là hắn hoàn toàn xứng đáng ngồi lên vị trí ấy.
"Chủ nhiệm Trần, thứ cho tôi nói nhiều một câu, tình hình trong bệnh viện chúng ta rất phức tạp. Tuy viện trưởng Khổng là người được bên trên đưa xuống nơi này, nhưng có bối cảnh lại không có nhân thủ, bởi vậy có một số việc dù truyền xuống phía dưới, chưa chắc đã có người tận tâm hết sức. Tục ngữ có nói, Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi."
"Hôm nay, cậu đao to búa lớn làm ra chuyện như vậy, không quá nửa giờ mọi hành động của cậu sẽ truyền khắp cả trung y viện, đến lúc đó, khẳng định là sẽ có người ngáng chân cậu. Tôi có thể cam đoan mình sẽ cố gắng hết mức để sáng tạo cho cậu một hoàn cảnh tọa chẩn thoải mái, nhưng trên đời này thực sự khó mà nói trước được điều gì, kể cả ngàn ngày phòng tặc, luôn sẽ có lồ hổng."
"Cho nên, nếu chỉ là một ít vấn đề nho nhỏ, chúng ta có thể nhịn thì hãy nhịn, nếu vấn đề khá lớn, cậu cứ nói cho tôi biết, chúng ta nên xử lý như thế nào sẽ xử lý như thế ấy."