Hiện tại Hoàng Băng đã coi Trần Khánh trở thành người một nhà rồi, cho nên cũng không hề che giấu một ít mặt trái của trung y viện, hết thảy mọi thứ đều chân thành chia sẻ với hắn.
Suy cho cùng, ở thời điểm hiện tại, ông ấy và Khổng Học Quân đã như châu chấu trên cùng một sợi dây thừng rồi, nếu Khổng Học Quân thực sự có thể thay đổi trung y viện, ông ấy cũng có thể lây dính một chút hào quang.
Đến lúc đó, dựa vào mối quan hệ của Khổng Học Quân, chưa chắc đối phương đã không thể tiến thêm một bước nữa.
Nhưng… điểm mấu chốt trong kế hoạch này lại rơi xuống trên người Trần Khánh.
Nếu khoa nội một của hắn không thể làm ra chút thành tích, khẳng định là kế hoạch cải cách sóng gió của Khổng Học Quân sẽ liên tiếp gặp phải cản trở, cho đến khi hoàn toàn thất bại.
Dù sao mọi người cũng đã trải qua cuộc sống an nhàn quá lâu rồi, ai cũng không muốn công tác về sau phát sinh biến cố kịch liệt.
Cho nên một khi cải cách không đẩy mạnh được xuống dưới, khẳng định là làn sóng cắn trả sẽ lớn hơn rất nhiều!
"Viện trưởng Hoàng, nếu không anh phân tích cho tôi nghe một chút đi, kế tiếp tôi sẽ gặp phải bao nhiêu khó khăn?" Trần Khánh cười nói.
Tuy ở thời điểm Trần Khánh học đại học, hắn đã từng đi thực tập tại bệnh viện một đoạn thời gian, coi như cũng có một chút hiểu biết nhất định về điều lệ, chế độ và quy trình của bệnh viện, nhưng suy cho cùng, hắn vẫn biết rất ít về nhân mạch, mạng lưới quan hệ và một chút quy tắc ngầm bao hàm đặc sắc của bản địa.
Nhưng trên phương diện này, viện trưởng Hoàng tuyệt đối là chuyên gia.
Hoàng Băng nghe vậy lại cười nói: "Những khó khăn khác đều là thứ yếu, trước mắt điều khó xử nhất của cậu chính là, tất cả các bác sĩ của khoa nội một đều không học trung y, cậu sẽ làm sao bây giờ?"
"Tôi nói cho cậu biết, gần như toàn bộ những người có thể đi vào trung y viện của chúng ta đều là người có quan hệ. Dù mấy tháng không có lương, bọn họ cũng không chết đói được. Cho nên loại phương pháp vừa rồi của cậu chỉ hữu dụng với những người trẻ tuổi, nhưng một vài lão bánh quẩy sẽ không bị thủ đoạn này kìm kẹp, trói buộc, thậm chí … sau khi những người trẻ tuổi kia bị đám lão bánh quẩy xúi giục, chỉ cần bọn họ cố gắng chịu đựng chừng mấy tháng, khiến cho khoa nội một hoàn toàn không có người bệnh đi tới, thậm chí là trực tiếp không vào làm việc, một khi chuyện này ầm ĩ lên, chỉ sợ người phải rời đi vốn không phải bọn họ, mà là cậu đó."
"Nói cách khác, nếu một, hai người đối đầu với cậu thì người có hại chính là bọn họ, ngược lại nếu một đám người đối đầu với cậu, dù cậu có đúng, thì trong tình huống này, cậu vẫn bị phán là sai thôi. Tôi nói ra những điều này, chỉ muốn nhắc nhở cậu một điều, đó là tuyệt đối đừng xem thường khả năng của bọn họ. Theo tôi suy đoán, ngay ở thời điểm hiện tại đã có người bắt đầu tính toán rồi, chỉ cần bọn họ dồn ép khiến cho cậu phải rời đi thì viện trưởng Khổng cũng chẳng thể tiến hành cải cách được, như vậy chẳng những bọn họ vẫn có thể cầm lại khoản tiền lương đã bị mất đi của mình, còn không cần phải thay đổi gì hết.”
“Về phần học trung y? Ha hả, học cái rắm, với đám lão bánh quẩy vốn tinh lực đã không còn nhiều như lúc trước kia, bọn họ hiểu rất rõ học trung y khó khăn đến mức nào. Cho nên, giữa công việc bình thường mình vẫn làm và đi khiêu chiến khó khăn thử thách, cậu nghĩ xem, bọn họ sẽ chọn điều gì?"
Trần Khánh cười nói: "Ha hả, vốn dĩ tôi cũng không hy vọng bọn họ sẽ lập tức thay đổi, những lời vừa rồi chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ mà thôi. Bọn họ muốn đối nghịch với tôi, cũng được, tôi sẽ xử lý từng người một."
Trên thực tế, Trần Khánh đã cân nhắc đến trường hợp Hoàng Băng vừa nói rồi. Nhưng hắn cho rằng, trong số những kẻ này vẫn sẽ có người thông minh.
Lại nói, ở thời điểm hiện tại, quốc gia đã bắt đầu mạnh mẽ khởi động kế hoạch phát triển trung y dược, thậm chí giáo trình dạy và học trung y dược cũng được phê duyệt để chính thức tiến vào chương trình trung tiểu học rồi, đó là chưa kể đến các loại quy chế pháp luật có liên quan đến trung y dược cũng được sửa cũ thành mới hết rồi.
Hết thảy những chuyện này đều muốn cho mọi người biết được một tín hiệu rằng: hoàn cảnh của trung y phải đổi!
Có lẽ những bệnh viện khác không cần để ý tới mấy tín hiệu này, nhưng trung y viện Giang Hạ này là nơi nào chứ?
Bọn họ thực sự cho rằng, trong tương lai, một bệnh viện lấy tên tuổi trung y viện để làm công tác tây y như vậy, sẽ không có lấy một chút biến hóa nào sao?
Hiện tại là Khổng Học Quân, cứ cho rằng ông ấy bị bọn họ ép phải rời đi, nhưng sau ông ấy, sẽ có Lý Học Quân, Vương Học Quân khác đi đến.
Hơn nữa, vì sao Khổng Học Quân không đi trung y viện khác, hết lần này tới lần khác lại đến Giang Hạ này?
Chẳng phải bên trên đang muốn dùng trung y viện Giang Hạ làm bước đệm để trải đường cho trung y dược tiến vào trung tiểu học hay sao?
Trong mắt những người này, Trần Khánh và Khổng Học Quân giống như kiến càng lay đại thụ, ý đồ muốn biến toàn bộ những bác sĩ tây y đang làm việc trong trung y viện Giang Hạ ở khắp nơi trên phủ Giang Hạ này biến thành bác sĩ trung y, cũng như biến bệnh viện của bọn họ thành trung y viện thuần túy.
Nhưng ở trong mắt Trần Khánh, những bác sĩ không muốn làm việc này mới là châu chấu đá xe.
Cho bọn họ thời cơ thích hợp, còn không chịu đi học tập, thì đợi cho đến lúc cơn sóng triều của thời đại chân chính ập tới, những người cứng đầu như bọn họ chính là kẻ đầu tiên bị làn sóng kia đè nát, ngay cả cặn bã cũng không còn!
Trần Khánh đang cho bọn họ một cơ hội, về phần có ai nắm chắc được nó hay không, lại phải dựa vào vận khí của chính bản thân bọn họ!
"Chủ nhiệm Trần, khí phách của cậu không nhỏ nha, lỡ như tất cả bọn họ đều không làm, chẳng lẽ một mình cậu có thể ôm đồm toàn bộ bệnh nhân của phòng khám bệnh khoa nội một này?" Hoàng Băng nói đùa.
"Vì sao lại không được?" Trong lời nói của Trần Khánh chứa đầy chờ mong!
"Lợi hại, lợi hại!" Hoàng Băng bội phục không thôi.
Phải biết rằng số lượng phòng khám bệnh của khoa nội một khá nhiều, cho nên lượng người đến nơi này cũng rất đông.