Lúc ban đầu, có không ít người bệnh vừa nhìn thấy Vương Xuân Lam, trong lòng đã không chút chần chờ, lập tức tiến vào xem bệnh, còn những người khác lại lần lượt xếp hàng phía sau, kiên nhẫn chờ đợi.
Đối với những người bình thường này, bọn họ căn bản không biết bác sĩ là ai, trừ phi là người thường xuyên đến nơi này xem bệnh, mới biết được hôm nay phòng khám chuyên gia đã thay đổi bác sĩ tọa chẩn rồi.
Cho nên, người bệnh bên phía Vương Xuân Lam lập tức nối liền không dứt.
Ngược lại, bên phía Trần Khánh lại có chút vắng vẻ.
Có người vừa treo số, nhanh chóng chạy tới ngó vào bên trong, lại thấy một vị bác sĩ trẻ tuổi đang ngồi ở chỗ kia, trong lòng bọn họ đều cho rằng, hắn là một bác sĩ thực tập, và chuyên gia chân chính còn chưa đi làm, cho nên lập tức bỏ chạy qua bên Vương Xuân Lam.
Cứ như vậy, một, hai người đi đến phòng khám của Trần Khánh, đều đứng ngoài cửa quan sát một chút, sau đó lại vội vàng bước đi.
Trần Khánh thấy một màn như vậy cũng khóc không ra nước mắt.
Ở Hán Y Đường, hắn bị bệnh nhân “chê bai” vì trẻ tuổi, khi tới trung y viện hắn vẫn bị bệnh nhân hiểu lầm là bác sĩ thực tập, và không chút do dự đã ba chân bốn cẳng rời đi…
Quả nhiên người ta đều tin tưởng bác sĩ lớn tuổi!
Lại qua mười phút, có thể là bên Vương Xuân Lam đã không đủ chỗ để xếp hàng nữa, rốt cuộc bên Trần Khánh mới có một, hai người bệnh đi tới hỏi thăm.
"Xin hỏi, người trẻ tuổi ơi, tôi hỏi cậu một chút, vị chuyên gia của phòng khám bệnh này đâu rồi? Không phải đã nói chuyên gia đang tọa chẩn sao?" Một vị đại thúc trung niên hỏi.
"Cháu chính là vị chuyên gia đó đây." Trần Khánh cười nói.
"Hả?" Đại thúc trung niên kinh ngạc nhìn Trần Khánh, lại kỳ quái hỏi: "Cậu thực sự là chuyên gia?"
"Chú không tin sao? Vậy chú cứ ngồi xuống để cháu xem bệnh cho, nếu không chính xác, cháu sẽ trả lại tiền đăng ký cho chú!" Trần Khánh cười nói.
Còn có chuyện tốt bậc này ư?
Đúng là được lời như cởi tấm lòng, đại thúc trung niên lập tức yên tâm hẳn, không còn một chút gánh nặng tâm lý nào nữa rồi.
Suy cho cùng, đối phương đã nói nếu mình xem không chính xác sẽ không bắt ông ấy phải trả tiền, đương nhiên, nếu đối phương xem chuẩn, ông ấy cũng chẳng thiệt thòi!
"Được, vậy cậu cứ bắt mạch cho tôi đi!"
Mấy người bệnh đang quan sát phòng mạch, cũng nghe thấy lời nói của Trần Khánh và đại thúc trung niên kia, bởi vậy cả đám đều nán lại ngoài cửa, tò mò nhìn tình huống bên trong...
"Chú năm nay bao nhiêu tuổi? Tên họ là gì?" Trần Khánh lấy ra giấy bút, bắt đầu viết vào sổ đăng ký.
"Tôi ư? Năm nay 56 tuổi, tên là Nghiêm Việt. Bác sĩ, cậu tên là gì?" Nghiêm Việt hỏi.
"Cháu tên Trần Khánh, Trần trong Nhĩ Đông Trần [1], Khánh trong Phổ Thiên Đồng Khánh." Trần Khánh nói.
[1] : có thể hiểu cụm từ Nhĩ Đông Trần - 耳东陈 này như sau. Bên phải của từ Trần 陈, chính là từ Đông 东, còn bên trái của từ Trần chính là từ Phụ - 阝, từ Phụ - 阝này vốn là giản thể của từ Nhĩ - 耳. Cho nên nói Nhĩ Đông Trần để người ta biết được chữ Trần kia được viết như thế nào.
"Bác sĩ Trần, đây là phim chụp X-quang của tôi, còn có..." Nghiêm Việt vừa nói xong, đã đưa một bọc to gồm có phim chụp X-quang cùng với kết quả nội soi dạ dày cho Trần Khánh xem, nhưng ông ấy vừa đưa tay tới đã bị Trần Khánh ngăn lại.
"Không cần, cháu không xem những thứ này, chú chỉ cần vươn tay tới là được." Trần Khánh nói.
Không xem phim chụp và kết quả sao?
Nghiêm Việt có chút nghi hoặc nhưng cũng nhanh chóng cất toàn bộ đống giấy tờ kia đi, rồi đưa tay tới trước mặt Trần Khánh.
Bốn, năm phút đồng hồ sau, Trần Khánh trực tiếp lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng xung quanh.
“Bụng của chú bị chướng, đúng không?"
Nghiêm Việt ngơ ngác gật đầu.
"Là bởi vì hai năm trước, chú từng ăn đồ gì đó quá lạnh, gây nên đau bụng tiêu chảy?" Trần Khánh hỏi.
Hai mắt Nghiêm Việt lập tức trợn to thành hình tròn.
Không đợi ông ấy nói chuyện, Trần Khánh lại tiếp tục nói: "Trong khoảng thời gian này, chú từng dùng thuốc, đúng là chữa khỏi bệnh đau bụng thật, nhưng rất nhanh lại xuất hiện tình huống khác, cứ ăn cái gì đó vào bụng là lập tức trướng khí, không cần biết ăn nhiều hay ăn ít, bụng đều trướng."
Nghiêm Việt mở lớn cái miệng, nhìn về phía Trần Khánh, vẻ mặt đầy kinh ngạc, lắp bắp nói: "Chuyện này... Này, bác sĩ Trần, cậu..."
Trần Khánh cười nói: "Làm sao vậy? Chú cảm thấy quá khó tin sao?"
Nghiêm Việt gật mạnh đầu.
Ông ấy hoàn toàn không ngờ nổi, bác sĩ trẻ tuổi trước mắt này chỉ bắt mạch một lúc, đã hiểu biết kỹ càng về thân thể của ông ấy đến thế, thậm chí còn chính xác chỉ ra được ông ấy đã mắc phải căn bệnh này được hai năm rồi.
Trên thực tế, ông ấy cũng từng đi khám trung y rồi, cũng biết quy trình xem bệnh của bác sĩ trung y, nhưng… chỉ vẻn vẹn là bắt mạch một cái, lại có thể sờ được rõ mồn một toàn bộ tình trạng thân thể của ông ấy kiểu này…
Đây thật sự là chuyện mà một bác sĩ trung y có thể làm được sao?
Đương nhiên thứ Trần Khánh muốn cũng chính là hiệu quả này.
Hoàn cảnh xấu do tuổi tác của hắn vốn là chuyện không thể nào thay đổi được, nhưng nếu hắn có thể lộ ra y thuật đủ làm rung động người bệnh, tuổi tác sẽ không còn là hoàn cảnh xấu nữa.
"Nói cho cháu nghe một chút đi, sau khi chẩn đoán bụng chú chướng khí, bác sĩ đã kê cho chú loại dược gì?" Trần Khánh hỏi.
Nghiêm Việt nói: "Diếu mẫu phiến, cây mộc hương... Đúng, tên nó là Mộc Hương Thuận Khí Hoàn."
"Có phải hiệu quả hay không?" Trần Khánh nói.
Nghiêm Việt gật đầu: "Ban đầu cũng có chút tác dụng, nhưng sau khi uống được ba ngày, tình trạng càng trở nên nghiêm trọng. Sau đó, tôi lại đi tìm vị bác sĩ kia, ông ta nói rằng đó là hiện tượng bình thường, lại bảo tôi quay về tiếp tục dùng thuốc, nhưng một tuần sau, tôi vẫn cảm thấy vô cùng không thoải mái."
"Sau này cũng vì không còn cách nào khác, tôi đành phải tới khám một vị bác sĩ trung y khác. Ông ta cũng kê cho tôi một đơn thuốc, nói là cái gì mà tiêu thực, cái gì mà thông lợi, nhưng sau khi uống loại thuốc đó vào, bụng tôi không chỉ trướng khí, còn đau đớn nữa."
Nghiêm Việt càng nói càng giận dữ.
Bởi vì ông ấy đã đi khám cả trung lẫn tây y rồi, nhưng chẳng có chút tác dụng gì cả.