Tình hình chung, lãnh đạo tuyệt đối sẽ không đồng ý cho hành vi xin phép tập thể kiểu này, nhưng Trần Khánh nghe xong, lại trực tiếp phê chuẩn cho toàn bộ, kể cả khi lý do của một người nào đó nghe có vẻ cực kỳ vớ vẩn, hắn cũng không chút do dự mà đồng ý luôn rồi.
Bởi vì Trần Khánh rất rõ ràng, những người này xin phép chỉ đơn thuần là thông báo cho hắn biết mà thôi, và không cần biết hắn có đồng ý hay không, chắc chắn là sáng ngày mai bọn họ sẽ không tới.
Nếu đã như thế, Trần Khánh cần gì phải phí lời với bọn họ?
Muốn làm loạn ư?
Vậy cho mấy người làm loạn thoải mái!
...
Trung y viện Giang Hạ.
7:30 sáng
Tại phòng khám bệnh chuyên gia của khoa nội một.
Trần Khánh và Vương Xuân Lam đã tới phòng mạch từ sớm rồi.
Mà ngoại trừ phòng khám bệnh chuyên gia, bảy phòng mạch khác đều không có người.
Vào thời khắc này, cuộc chiến giữa hai bên đã chính thức kéo màn che lên!
Bên trong phòng mạch của Trần Khánh, Vương Xuân Lam đang đứng trước mặt hắn nói chuyện phiếm.
"Đúng là đám người kia không đến thật!"
Trần Khánh cười nói: "Ngày hôm qua, có rất nhiều người gọi điện xin tôi cho nghỉ, chuyện này cũng bình thường thôi!"
Vương Xuân Lam cười khổ liên tục: "Loại người như vậy cũng xứng là bác sĩ trung y sao? Đúng là sỉ nhục."
Trong thâm tâm Vương Xuân Lam, ông ấy vẫn một mực cho rằng dù quan niệm của mọi người xung đột, nhưng đối phương cũng không nên dùng loại phương thức này để kháng nghị.
Mấy người chính là bác sĩ đó nha, nếu người bệnh đến đây nhưng không tìm thấy bác sĩ, chẳng phải mấy người vừa thất trách lại vừa thất đức sao?
Trần Khánh cười nói: "Đúng là với rất nhiều người, bác sĩ cũng chỉ là một công việc bình thường mà thôi. Cho nên bác sĩ Vương à, không cần phải oán giận người ta như vậy. Lại nói, nếu làm bác sĩ là phải khám bệnh miễn phí, một xu cũng không nhận, thì khẳng định là cả anh với tôi đều không đối phó được, nhưng ý của anh cũng đúng, nếu chúng ta chỉ nhận tiền xem bệnh, thì đúng là không xứng với mấy từ bác sĩ trung y kia."
Những người này không đến chỉ vì bọn họ cho rằng, sau khi cả đám người bọn họ cùng chung tay gây rối, khoa nội một ít đi nhiều bác sĩ như vậy, khẳng định là doanh thu sẽ sụt giảm nghiêm trọng. Tình trạng này sẽ làm cho lãnh đạo cấp cao hơn chú ý tới, đến lúc đó, Trần Khánh này đừng mơ có trái cây ngon mà ăn.
Nhưng Trần Khánh có thực sự để ý đến doanh thu hay không?
"Hô ~ hô ~ ơ! Trần, chủ nhiệm Trần, chủ nhiệm Vương, ngượng ngùng quá, tôi đã tới muộn." Ngay tại thời điểm hai người Trần Khánh đang nói chuyện phiếm, đột nhiên một người trẻ tuổi thở hổn hển chạy đến trước cửa.
"Cậu là..." Vương Xuân Lam hỏi.
"Tôi là Lý Kim Phong, thực tập sinh mới tới." Lý Kim Phong nói.
Trần Khánh hỏi: "Cậu tốt nghiệp đại học nào?"
"Trung y viện Trấn Giang, chuyên ngành là trung tây y kết hợp." Lý Kim Phong đáp.
Vương Xuân Lam lại hỏi: "Cậu là người địa phương Giang Hạ ư?"
Lý Kim Phong gật gật đầu: "Vâng, quê nhà của tôi ở ngay tại thôn Phượng Dương, Giang Hạ."
Vương Xuân Lam cười nói: "Phỏng chừng cậu cũng nghe nói, hôm nay gần như tất cả các bác sĩ của khoa nội một đều xin phép nghỉ, cậu lại đến nơi này, không sợ bị bọn họ cô lập sao?"
Lý Kim Phong lắc đầu: "Tôi không quan tâm đến những chuyện đó, tôi chỉ muốn học bản lĩnh mà thôi."
Vương Xuân Lam cười nói: "Cậu dựa vào đâu mà dám khẳng định y thuật của tôi và bác sĩ Trần rất cao?"
Lý Kim Phong liếc mắt nhìn Trần Khánh: "Tôi không xác định được, nhưng tôi lại biết viện trưởng mới tới tuyệt không phải kẻ ngốc, ông ấy dám giao khoa nội một, khoa quan trọng như vậy cho chủ nhiệm Trần, thì khẳng định là không phải trò đùa!"
Vương Xuân Lam cười to: "Ha ha ha, xem ra ở nơi này vẫn có người thông minh. Tốt lắm, vậy hôm nay cậu cứ đi theo tôi, chúng ta cùng ra ngoài tọa chẩn."
Sắc mặt Lý Kim Phong vô cùng vui vẻ, lại lập tức liếc mắt nhìn Trần Khánh, nói thực, gã rất muốn được cùng tọa chẩn với Trần Khánh.
Bởi vì thoạt nhìn, có vẻ như Trần Khánh cũng chẳng lớn hơn gã bao nhiêu, thậm chí còn rất có thể hai bên bằng tuổi. Vậy là địa vị lại khác nhau xa đến vậy?
Cho nên gã thực sự rất muốn biết rốt cuộc là Trần Khánh có bản lĩnh gì, lại có thể khiến cho viện trưởng vừa nhậm chức của bọn họ dứt khoát giao một nơi quan trọng như khoa nội một này cho hắn.
Nhưng đương nhiên thái độ của gã vẫn rất đúng mực, cũng không đặc biệt vô lễ mà đưa ra yêu cầu thay đổi người cùng tọa chẩn, tốt xấu gì Vương Xuân Lam cũng là phó chủ nhiệm khoa nội một, chủ động nói ra yêu cầu như vậy khác nào đang muốn đánh mặt ông ấy?
"Cám ơn chủ nhiệm Vương." Lý Kim Phong cười nói.
"Đi thôi, cũng đến thời gian rồi!" Vương Xuân Lam nói.
"Vâng!" Lý Kim Phong xoay người, chào hỏi Trần Khánh: "Chủ nhiệm Trần, vậy tôi đi trước."
Trần Khánh gật đầu: "Đi thôi."
Lý Kim Phong đến nơi này đúng là một niềm vui ngoài ý muốn.
Quả thật Trần Khánh cũng không ngờ đối phương sẽ làm như vậy, nhưng hắn cũng có thể hiểu được suy nghĩ của Lý Kim Phong.
Đối với hầu hết những sinh viên vừa tốt nghiệp đại học như bọn họ, độ tán thành và ngưỡng vọng về khái niệm "Hành y tế thế" trong lòng bọn họ còn cao hơn những bác sĩ trung y đã làm việc trong bệnh viện, đã có không ít kinh nghiệm lâm sàng phong phú kia.
Bởi vì bọn họ đủ thuần túy, còn chưa bị xã hội dạy cho nên coi trọng tiền tài như thế nào.
Nhưng theo số tuổi tăng trưởng, các loại áp lực xuất hiện, phần lớn mọi người đều sẽ thỏa hiệp.
Hiển nhiên trong lòng Lý Kim Phong vẫn còn tồn một phần nhiệt huyết, cho nên gã mới không sợ những người khác cô lập, vẫn quyết định một mình đứng bên phía hai người Trần Khánh.
Có lẽ ở trong mắt rất nhiều người, loại hành vi này hoàn toàn có thể hình dung bằng hai từ “ngu dại”, nhưng ở trong mắt Trần Khánh, Lý Kim Phong lại là một người đáng để bồi dưỡng!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không đến tám giờ, đã có lượng lớn người bệnh bắt đầu tập kết ở bên ngoài phòng mạch của khoa nội một.
Nhưng ở thời điểm những người này tới đăng ký, bọn họ mới biết được, hôm nay toàn bộ những phòng mạch bình thường đều không có bác sĩ, chỉ phòng khám bệnh chuyên gia mới có.
Cũng may phí khám chữa bệnh của phòng chuyên gia cũng không quá đắt, chỉ chừng mười mấy tệ một lần, tính ra còn rẻ hơn cả Hán Y Đường.
Sau khi mọi người lấy số khám bệnh, mới bắt đầu đi qua xếp hàng bên ngoài phòng khám bệnh chuyên gia.